Community Reviews

Rating(4.1 / 5.0, 99 votes)
5 stars
37(37%)
4 stars
34(34%)
3 stars
28(28%)
2 stars
0(0%)
1 stars
0(0%)
99 reviews
April 26,2025
... Show More
Saint-Ex vẫn như thế, vẫn cái giọng văn trữ tình đẹp đẽ như thơ ấy mà ta đã mong được gặp lại kể từ Hoàng Tử Bé, dẫu rằng lần này đó là chất thơ trong đanh thép.

Trước khi được nói đến điều ta ghi dấu nhất từ cuốn sách, ta xin được cảm thán cách Saint-Ex miêu tả bầu trời đêm với sao, trăng, mây gió và giông tố. Niềm say mê, tình yêu tha thiết với ánh sáng tuyết trắng của trăng và sao trải lên sáng lóa trên dải mây ngàn là điều dễ hiểu, nhưng dường như ta còn thấy trong ông là niềm bao dung, biện hộ cho cả những cơn giông bão dữ dội nuốt chửng đồng đội của ông. Ta đọc và nghe tình yêu ấy ngấm vào mình một cách dịu dàng, từ khi nào ta thôi còn oán trách những khắc nghiệt trên đường đi nữa?

Ngày xưa khi học môn Xác suất thống kê, ngụp lặn trong vô vàn công thức tính toán, ta còn nhớ thầy giáo đã bảo rằng: "Các em có thể quên môn học này, có thể quên mớ kiến thức của nó, nhưng đừng quên nguyên tắc Số Lớn khi bước ra đời". Khi ấy ta chỉ lờ mờ hiểu được cách vận dụng của nó trong các quyết định: Không có gì tuyệt đối cả, nếu phải chọn hãy chọn phần lớn. Nhưng đến khi ta biết đến Rivière, một hình tượng của người lãnh đạo, người mang trên mình sức nặng của Vĩ Đại và Chiến thắng, ta đã sáng rõ hơn về cái được gọi là Số Lớn.

Những thất bại, những mất mát đã xảy ra, và sẽ tiếp tục diễn ra nhưng không vì thế mà Rivière chậm trễ, ngưng trệ một chuyến tàu. Ông sẽ không vì một sinh mạng đã tan biến, một hạnh phúc đã ngừng thở mà bỏ cuộc, mà không tiếp tục đưa những con tàu vào đêm tối. Tại sao một chuyến tàu thư cho một thành phố lại quan trọng hơn mạng sống quý giá của một con người, hơn cả hạnh phúc của một gia đình êm ấm?
Tại sao cả một dân tộc điêu đứng cho một bức tường mang tên Vạn lí trường thành? Tại sao hàng vạn người chết đánh đổi cho những hòn đá xếp chồng lên nhau mang ý nghĩa Kim tự tháp? Có đáng giá không khi biết bao hạnh phúc để đánh đổi cho những sự vật như thế? Có, "Quyền lợi chung do các quyền lợi riêng hợp thành: nó không biện bạch thêm một tí gì khác." Có một thứ gì đó còn cao quý hơn cả những mạng sống, những hạnh phúc cá nhân ấy. Đó là cái gì? Hàng vạn số phận đã mất đi là nhiều, nhưng vẫn là số ít so với nhân loại này. Còn số lớn còn lại, họ nhận được thứ được gọi là Văn Minh, là Thành tựu, là những bằng chứng cho những điều Vĩ Đại vượt trên sức mạnh nhỏ bé của con người. Nếu không có sự hi sinh của số ít thì số ít ấy sẽ được sống nốt số phận của mình, và rồi cũng sẽ biến mất đi, nhưng nhân loại sẽ trôi đi như những hạt bụi không vết tích. Rivière đã làm đúng những gì cần làm, sự cực đoan ấy tàn nhẫn ấy không phải để thỏa mãn cho cái Tôi vị kỉ ngạo mạn, ông hết lòng bảo vệ những chuyến tàu, và cũng dũng cảm dâng hiến chúng cho Chiến thắng và Số Lớn.

Ta quý trọng và nể phục những con người như Rivière, họ bước những bước vững chải qua sự yếu hèn của con người, nắm chặt trong tay niềm tin sắt đá để bước đến điều Vĩ Đại và dám chấp nhận những thất bại để đến gần với Chiến Thắng hơn. Chỉ cần có họ, nhân loại sẽ còn hi vọng về sự tiến hóa.

Và cuối cùng, ta xin được trích dẫn một câu ta nghĩ rằng Saint-Ex đã nói hộ lòng mình bấy lâu nay:
"Chúng ta không đòi hỏi sự vĩnh cửu, mà chỉ đòi hỏi không phải chứng kiến các hành động mà sự vật bỗng chốc mất hết ý nghĩa. Khi đó, cái trống rỗng bao quanh ta sẽ hiện ra...". Khi đã chứng kiến những hành động ấy đôi lần, ta trở nên vô cùng sợ hãi cái sự thật rằng sự vật sẽ trở nên vô nghĩa trong đời sống này... Ta không biết mình sẽ thở thế nào trong sự chân-không ấy. Nhưng vẫn theo nguyên tắc Số Lớn, ta chấp nhận đánh đổi những giờ khắc trống rỗng khủng khiếp ấy để đi đến cái Chiến thắng mà niềm tin của ta xây dựng nên, như cách Saint-Ex xây dựng trong suốt đời mình.
April 26,2025
... Show More
MỘC MẠC VÀ CHÂN THÀNH

Có những cuốn sách đẹp mất hồn đến nỗi mình luôn mất hồn khi viết về nó.

Mình thích Lời hứa lúc mình minh của Romain Gary lắm lắm nên đã vận dụng hết nội ngoại lực để viết về những nhịp tim rung động nhất còn đập dai dẳng sau khi gấp cuốn sách. Nhìn chung mình tạm hài lòng nhưng phải thừa nhận bài viết chưa chạm tới một cái gì đó - chẳng biết là gì nữa - mà mình vốn mong muốn.

Mình mê mỹ nữ hạt buồn Biển của John Banville tưởng đến muốn xóa bỏ lỗi morat mà cho 5*. Trở ngại khi viết về Biển chính là những yêu cầu rập khuôn và cứng nhắc của một cuộc thi. Bài viết cũng không thoát lên được những cảm xúc buồn thương lắng dịu nơi con tim mình. Nó thiếu hẳn một cái gì đó - chẳng biết là gì nữa - mà mình đã nhìn ra nhưng bạn chưa thấy được (qua bài viết).

Mình bắt đầu sợ, sợ diễn đạt không chạm tới một cái gì đó - chẳng biết là gì nữa - thì ngàn chữ của mình sẽ mang hơi hướm của lừa dối.

Bay đêm cũng làm mình sợ run như thế bởi thứ văn chương đẹp lơ lửng khó nắm bắt tựa bầu trời đêm.

Đâu riêng gì mình, dịch giả Châu Diên còn không xác định được: Saint-Ex trước hết là nhà văn hay người lái máy bay? Một nhà thơ hay một nhà đạo đức học? Một người mơ mộng hay một người hành động? Một nghệ sĩ hay một nhà phát minh? Hay là một anh hùng trong chiến trận?

Bất kể là ai, Saint-Ex đã thành công thổi vào nhiệm vụ đưa thư tiên phong trong ngành hàng không - cái nghề khốn khổ đến chuyện yêu đương chẳng có bao nhiêu - một tâm hồn đầy nên thơ luôn nhìn thấy cái đẹp đâu đó giữa những cấu tạo máy bay (động cơ năm trăm sức ngựa, bảng phân phối điện, máy đo hồi chuyển, máy đo độ cao...) và những kỷ luật khắt khe (đúng giờ ngay cả khi sương mù, dù làm hỏng máy bay trên rừng cũng mất tiền thưởng, dù đã làm việc hai mươi năm nhưng vẫn bị giáng chức xuống lao công vì làm hỏng những mối nối mạng điện dẫn đến hỏng ánh sáng, không được quá thân tình giữa chỉ huy và phi công...).

Không chỉ John Banville cùng Biển mà giờ Saint-Ex cùng Bay đêm cũng thể hiện sức trữ tình khỏe trong từng câu văn. Bay đêm không đẹp bởi lụa ngôn từ. Bay đêm đẹp mộc mạc và chân thành từ trong bầu trời đêm là đường đi lát đầy sao, từ trên buồng chỉ huy là ánh trăng dát vàng, từ dưới đôi cánh của năm tấn kim loại là những cánh đồng nội rạng rỡ ánh sáng, từ những khu dân cư bình dị dịu ngọt chỉ sống qua một giờ...

Fabien, Pellerin... - những con người cao đẹp trong Bay đêm phải chiến đấu với dông bão, với núi rừng, với đêm tối mù lòa vì cơn đói ánh sáng. Bầu trời đêm trong cơn dông tối mịt kia dễ dàng cướp đi sinh mệnh của những phi công, những người điện báo mặc cho sự vẫy vùng bất lực của đồng nghiệp trên bờ: Gọi điện hỏi thời tiết của hơn ba mươi tỉnh lỵ trên hai nghìn ki-lô-mét. Dẫu để lại người vợ mới cưới được sáu tuần, dẫu không thể nào anh còn đang bay được vì đã đến giới hạn cuối cùng của xăng, Fabien cũng đã có một cú vượt ngục dông bão đen kịt quá ngoạn mục để vươn tới ba ngôi sao sáng.

- Anh đẹp lắm.

Nàng thấy anh chải tóc cẩn thận.

- Để cho các vì sao ngắm à?

- Để không có cảm giác mình già.

- Em ghen đấy...


Fabien ra đi đẹp đến thế trong bầu trời đêm.

Nếu những hạt Biển buồn rời rạc được cứu rỗi bởi những lời văn đẹp đẽ thì những chuyến Bay đêm buồn dịu ngọt được phủ đầy ánh sáng lấp lánh. Cuốn sách mỏng của Saint-Ex truyền tải cái đẹp quá lớn lao đến nỗi một độc giả run rẩy trước mọi mỹ nhân, mỹ đức, mỹ quan... như mình không thể một lần nữa khoác thêm màn đêm đẹp nào bên ngoài.

Cái đẹp của Bay đêm đã bù đắp những hụt hẫng của mình trong chuyến bay đêm đầu tiên đợt Tết vừa rồi.

Thì ra bay đêm không phải làm ngắm đèn hiệu trong khoang hành khách. Thì ra bay đêm không phải chỉ ngồi sau đai an toàn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ. Thì ra bay đêm không phải tai ù ù cạc cạc. Thì ra bay đêm không phải là một nách hai bạn nhỏ tuổi.

Thì ra bay đêm là phải như Bay đêm.
April 26,2025
... Show More
O ônibus balançava. Vazio. Só assim pude enxergar as páginas, sob um espectro de luz focado quase sobre o assento ao lado.
Ainda escuro lá fora. Enquanto lia sobre o dourado início da noite, presenciava seu pálido fim.
As palavras embalavam-me e transformavam meu lânguido movimento em vôo suave. E, não as palavras, mas o vôo, umedecia meus olhos e pensamento.
A própria leitura fazia-me voar além dela, desviando minha atenção para as pequenas paisagens, privando-me de si.
Tamanha é a sensibilidade com a qual Antoine de Saint-Exupéry – o escritor - descreve o Vôo Noturno, que todas sensações mundanas parecem entrar em seu enredo, e completá-lo. Recria-se a sensação de voar, aos que já voaram. Aos que nunca, talvez se crie a fantasia – ainda mais intensa.
Eis a perfeita leitura de viagem. Como quisera estar voando e perceber, através do pioneiro e entusiasta, a grandeza deste ato, desta conquista. Algo que se sente na primeira vez, com os olhos presos à janela, às luzes da noite brilhando como uma constelação que abriga tantas vidas; mas que, aos poucos, banaliza-se.
E não só sobre o vôo: sobre a coragem do piloto, a austeridade do patrão, a carência do inspetor e a espera da jovem esposa. A luta, a esperança e a perda desta, a morte. Todas as coisas que constroem a vida: as estrelas entre as nuvens e a calmaria após a tempestade - e o abismo depois dela.
É o que leio, em outra viagem, enquanto o céu vai gradativamente perdendo a claridade e a noite nasce aos poucos. Ônibus cheio. Através das palavras, agora vejo as estrelas que se escondem por cima das nuvens escuras. Vejo a claridade da lua sobre elas. Sinto-me mergulhando nas certezas do mundo. Em queda rápida e serena, como Saint-Exupéry – o piloto – previu seu fim.
April 26,2025
... Show More
Extremely small book that is rather infuriating as only at its end does the form really open up, the meat of the book come to be ready, and the heart of its characters show. This being caused by the novel's brevity, the skill of the translation, or the efforts of author Exupery, I do not know--- but it is not enjoyable.

This is a very early novel about aviation. Following the mail routes in South America, which Exupery himself flew in the 20's, the story is the title; a 'Night Flight.' Why this is engaging is that, in the 20's, airplanes were extremely limited in comparison to today, and, particular to this story, is that their limitations were at their highest in regards flying at night, which was essentially blind flying and peeking for moonlight portraits of the land ahead.

But Night Flight doesn't really get going. This is such a small book, and its size is not used intelligently. Largely the novel is divided between two characters, Fabien the pilot, and Riviere the air-traffic boss. While they don't contest each other, ultimately they are the sole characters of importance. Riviere begins to doubt his sending Fabien out on a night flight (into storms, no less), and Fabien must wrestle with his craft or die.

But! these things are barely touched. Not until the very end does Exupery really provide intimate details of airplanes or the science of flying (and this only little), nor does the character Riviere undergo any significant change until the last, last pages when the result of the novel is (mostly) clear.

Just not enjoyable until the end, and there's not enough of that to really justify it. If you're looking for a good novel, or a good book on early aviation, then this will be a disappointment.

EDIT:
This book has been bothering me all night; kept re-reading passages, looking for something that would alight it some. For whatever reason I just wanted, from the moment I started this book, to really love this story---
The novel remains weak, but I did just go ahead and watch the 1933 film version of this book; infinitely superior, and does the story far more justice, creating both a more consistent narrative as well as a far more passionate display of not only flight, but character as well.
The book remains rather poor, but if you're looking to enjoy some early aviation narrative, the film version of 'Night Flight' is the place to be.
April 26,2025
... Show More
Okurken baygınlık geçirdim kısacık kitabı bitiremedim aylarca doğrusu
April 26,2025
... Show More
Juste planant. La vie dans les nuages, la mort qui rode et ce moment hors du temps où le pilote se sachant perdu prend de l'altitude pour survoler la tempête avant de tenter un atterrissage forcé...
April 26,2025
... Show More
Vol de nuit est l’un des mes livres préférés. Dans un livre sur l’aviation, l’Aéropostale en l’occurrence, on s’attend à lire le récit des pilotes héroïques bravant les éléments. Il y a de ça, mais le vrai héros du livre est Rivière, le directeur. Son point de vue semble être de transcender les hommes et les femmes avec lesquels il travaille, il veut dépasser le statut de l’individu pour qu’il s’efface derrière l’entreprise à laquelle il contribue.
Il existe peut-être quelque chose à sauver et de plus durable ; peut-être est-ce à sauver cette part-là de l’homme que Rivière travaille ? Sinon l’action ne se justifie pas.

J’ai toujours eu du respect pour le dévouement de Rivière envers sa mission qu’il met au dessus de tout jusqu’à aller parfois à l’encontre de lui-même en refrénant ses élans et son humanité. Il a réussi son pari puisque le nom de Didier Daurat, qui est le vrai nom du directeur d’exploitation de l’Aéropostale qui a inspiré à  Saint-Exupéry le personnage de Rivière, s’est effacé derrière celui de son entreprise qui est non seulement resté dans la légende, mais a contribué à créer un filière d’excellence en France.
Et Rivière, à pas lents, retourne à son travail, parmi les secrétaires que courbe son regard dur.

J’ai toujours pensé qu’il s’agissait de l’un des plus beaux livres sur la gestion des hommes – le management au sens noble, loin de l’happiness management.
Le règlement, pensait Rivière, est semblable aux rites d’une religion qui semblent absurdes mais façonnent les hommes.

Dans ce monde de l’entreprise que dire du zélé Robineau, le rédacteur de rapports, qui s’efface complètement derrière la stature du directeur – on a tous connu des Robineau, les bureaux en sont remplis.

Mais ce livre n’est pas que ça, Saint-Exupéry est parvenu a écrire un beau livre, parfois emprunt de lyrisme tout en restant très épuré.

Également publié sur mon blog.
April 26,2025
... Show More
کتابی جالب و تفکربرانگیز که به اولین پروازهای شبانه در مقوله هواپیمایی می‌پردازد که در شرکت پست انجام می‌شود
خطر پروازهای شبانه در کنار انتقادات بسیار به مدیر عامل این شرکت، باعث فشارهای زیادی بر او شده و حال که یکی از هواپیماها در طوفان گیر افتاده، او فشار بسیار بیشتری را حس می‌کند و باید تصمیم مهمی بگیرد
کتاب به خوبی نقش شکست و پیروزی در زندگی و ادامه مسیر افراد و کارها را نشان می‌دهد
برخی توصیفات و انگاره های ذهنی شخصیت‌ها ممکن است خسته کننده باشند اما داستان ارزش خواندنش را دارد
April 26,2025
... Show More
เราใช้เวลาอ่าน เที่ยวบินกลางคืน อย่างยาวนานมาก
เมื่อเทียบกับจำนวนหน้าของหนังสือ เพียง 128 หน้า
ไม่ได้อ่านหนังสือแล้วง่วงมานานมากแล้ว
แต่เล่มนี้นี่ใช่เลยค่ะ แตะเมื่อไรเป็นง่วง .. ยานอนหลับชัดๆ

หากในความรู้สึกส่วนตัว เราว่าพล็อตของเที่ยวบินกลางคืน มีความกลมกล่อม
ต่อเนื่องเชื่อมโยงมากกว่าไปรษณียใต้
เราชอบพล็อตและวิธีดำเนินเรื่อง รวมถึงตอนจบในเล่มนี้มากกว่าค่ะ
April 26,2025
... Show More
đọc đc tầm 3 chục trang và mặt đơ như axit tác dụng với bazơ.

cuốn này mình nghĩ nó phải đc đọc 1 cách nghiền ngẫm, từ từ, bình tĩnh, nhấm nháp, thật chậm, thật chậm, thật chậm... chắc ko thể phù hợp trong khoảng thời gian này.

thế nên hẹn gặp lại em vào lần sau (theo 1 cách tùy hứng, chứ ko cần phải tạo ra 1 cái cớ để có thể đc gặp lại)


--------------------------------------------------------------
ừ thì đôi khi cũng có những cái đẹp quá tới nghẹn hết cả chữ cả lời :~|
April 26,2025
... Show More
"Yaşam öyle çelişkilerle dolu ki; ancak elinden gelenin en iyisini yaparak üstesinden gelebiliyor insan... Yalnızca göğüs gererek, yaratarak, bu sefil bedeni takas ederek..."
Leave a Review
You must be logged in to rate and post a review. Register an account to get started.