Community Reviews

Rating(4 / 5.0, 98 votes)
5 stars
35(36%)
4 stars
26(27%)
3 stars
37(38%)
2 stars
0(0%)
1 stars
0(0%)
98 reviews
March 26,2025
... Show More
إذا أتيح لنا خيار الذهاب إلى الماضي أو المستقبل فسأكون على الفور من الذين لن يترددوا بين الخيارين، سأفضل أكثر أن أجد نفسي بين الناس الذين لم يعودوا على قيد الحياة، عن الذين لم يولدوا بعد، فمع الكثير من الألغاز التي لم تحل إلى الآن، كيف لا يشعر المرء بالفضول تجاه ما كان يبدو عليه العالم، لنقل أيام سقراط، أو فيرجينيا توماس .... كيف تقاوم الرغبة في إعادة مقابلة الناس الذين فقدتهم؟ أن تتاح لك رؤية والدك ووالدتك في اليوم الذي التقيا فيه، على سبيل المثال، أو التحدث إلى أجدادك عندما كانوا أطفالاً صغارًا، هل يرفض شخص تلك الفرصة مقابل لمحة سريعة من مستقبل مجهول يصعب فهمه؟ ..
رأى لامويل فلاج المستقبل في "ليلة التنبؤ" وقد أدى هذا إلى دماره، إننا لا نرغب في معرفة متى سنموت أو مكتى سيخوننا الأشخاص الذين نحبهم، لكننا جوعى للتعرّف إلى الموتى قبل أن يصبحوا موتى، وأن نعاين الأموات ككائنات حية"
بول أوستر
وهكذا برع بول في أن يعاين الأموات ككائنات حية!

التعرف علي والده وكسر حاجز العزلة، وصف العزلة بعبقرية وتحليل تصرفات والده؛ يصوره بأنه شخص كريه تارة حتي يخيل إلي أنه يكرهه! ثم لا يلبث أن يتكلم عنه بمحبة وود؛ فأتساءل إن كان يتحدث عن شخص واحد حقا.

الجزء الأول من الكتاب عبقري جعلني أتساءل كم شخصا مقرب إلينا يعيش في عزلة!
وجدت نفسي بين كلماته، الفقد ﻻ يتعلق بالاموات فقط؛ هناك من هم موجودون بأجسادهم ولكننا فقدناهم يوما
ما! إنَّ الذاكرة _كما تعلم_ هي الفخُّ الأكبر.
بالرغم من أنني أشعر بالأسي ولكني أغبطه أنه يستطيع التعبير بما يدور في نفسه أن يجمع الأفكار المتناثرة بهذه العظمة؛ أن يمتلك الشجاعه أمام نفسه ليكتب عن والده وعزلته وعﻻقته به.

"الذاكرة هي المكان الوحيد الذي يحدث فيه الأمر نفسه مرتين."
March 26,2025
... Show More
هناك مقاطع في هذا الكتاب أعدت قراءتها ثلاثة أو أربعة مرات متتالية من هول الدهشة.
برأيي أن پول هنا تعرّى، وفضّ عزلة أبيه.. الحزن الذي تكتّل في قلبه بعد موت أبيه كان أعظم من أن يحتمله لوحده. لذا أشركنا جميعًا في هذا الحداد.
ترجمة أحمد ممتازة، لم أشعر للحظة أن الكتاب مترجم، جاء وكأنه لغته الأصلية العربية.
جميل.. جدًا.
March 26,2025
... Show More
مثيرٌ للشفقة بول أوستر، الحزن الكامن خلف نظراته الحادة يشي بهذا اليتم الذي شعر به منذ الصغر، قبل أن يشير إلى هذا حديثه الممتلئ بالوجع، ووصفه العميق لمشاعره المخضبة بالفقد، ذلك الفقد الذي ينبعث في حقيقته من المعنى العبثي للحضور. مثيرٌ للشفقة بول أوستر هو يعلم هذا؛ لأن أباه في النهاية لم يكن بمقدوره حسب ما تراءى لي أكثر من ذلك. لم يتجاوز الأب ذلك الحادث الأليم في بواكير حياته؛ لذا لم يكن الأب حياً منذ تلك اللحظة.
حديث بول عن الموت كان قريباً مني بدرجة كبيرة، قراءتي لكتابه في هذا الوقت كانت نوعاً من المشاركة في العزاء، الرثاء. أعترف أن هذه المذكرات اللعينة مستني لأمرين: الأول، أنني تقاطعت مع بول أثناء بحثه عن أبيه في بحثي أنا عن أبي رحمه الله، وعن يتمي الذي شبَّ معي، منذ الصغر، يتمي الذي أكبرهُ بثلاثة أشهر فقط. الثاني، أنني منذ شهرين ماضية في حالة عزاء لثلاث وفيات من الأقارب، أحدهما خالي. كنت حين أقرأ وصفه عن أغراض الميت أتذكر تلك التساؤلات والمخاوف التي طالما ألفيتها تئز في صدري تود أن تخرج، كان منها شيئاً يسيراً في " ظلمات " حين خشي أبان من أن يقرأ تاريخ الموتى من صفحات وجوههم الباهتة. أكتب الآن وأنا مؤمنٌ بأن بول أوستر ليس وحده مثيراً للشفقة؛ لكنه تجاوز هذا الأمر فيما بعد كما نفعل وسنفعل جميعنا.
هل من الممكن أن أصف الكتاب بأنه جميل وهو يئز ألماً. أجل أستطيع قول ذلك؛ لكنك لن تكون سعيداً على كل حالٍ حينما تفرغ منه على الأغلب.
March 26,2025
... Show More
ربما هذه أول مرة أشعر فيها أنني لا أدري ماهو رأيي
الكتاب مقسوم لجزئين
الجزء الأول أحببه وأحببت فكرته وأحببت أسلوبه
أما الجزء الثاني فكان غريبًا ومملًا

هذه أول مرة أقرأ لبول أوستر وربما لن تكون الأخيرة
March 26,2025
... Show More
من أين أبدأ؟
من العنوان الذكي؟
ولا من المحتوى الباذخ؟
هذا كتاب لا يُقرأ على عجل، عليك بعد أن تقرأ كل صفحة منه أن تغلق الكتاب وتستجمع ذاكرتك لتستدعي الصور والأحداث التي ربطتك بوالديك.
الكتاب سيرة ذاتية مختلفة، قسمين
القسم الأول حديث عن والده الغائب الحاضر، وعن الغياب المرّ الاختياري
يحدثك كيف يغدو المرء لا مرئياً وغير قابل للتأويل
أأصابه اليأس؟ الملل من هذه الحياة ؟ هل كان مكتئباً اكتئاباً حاداً؟
لا أحد يعلم، لكننا نعلم أنّ بول أوستر شرّح حياة والده بسرد رائع وموجع معاً
جعلني هذا القسم أسترجع علاقتي مع والدي رحمه الله، ماهي الذكريات المشتركة لي معه؟ كيف كانت تصرفاته؟ هل أحببته حقاً أو كان حبي له فقط لأنه والدي؟
وأسئلة كثيرة كالرماح تنهال عليك فور فراغك منه.
أما القسم الثاني فهو كتاب الذاكرة، يحكي عن الم��ضي والحاضر والمستقبل عنه وعن والده وعن ابنه وعن تداخل هذه العوالم معاً
يكتب عن الحياة والموت والذاكرة والحبّ والكتابة.
الصفحة الأخيرة من الكتاب تستحق الحفظ
" يفيق من النوم. بمشي بين المنضدة والنافذة ذهاباً وإياباً يجلس. ينهض. يعاود المشي ذهاباً وإياباً بين السرير والكرسي. يضطجع على السرير. يحدق في السقف. يغمض عينيه يفتح عينيه. يمشي ذهاباً وإياباً بين المنضدة والنافذة.
يجد ورقة بيضاء جديدة، يضعها على المنضدة أمامه, ويكتب بالحبر هذه الكلمات.

كان. ولن يكون ثانية. تذكّر".

قرأته مرة ثانية وكان أجمل من الأولى.
March 26,2025
... Show More

I preferred Winter Journal (2012), although I would say this, one of Auster's earliest works, was still just as honestly written and as affecting a memoir; but only really for part one - the sudden death of his father, and looking back on their relationship, which was one based largely on remoteness and absence than it was on warmth and lots of time together. Indeed the very word 'solitude' would be the right fit for his father on the certain moments that Auster covers here, examining his father's behavior toward his family, his attitudes towards work and wealth, and the years following his divorce, living alone, until his death.

n   'Like everything else in his life, he saw me only through the mists of his solitude'n

And it's becuse of this solitude, this unexplored and frustratingly distant father/son connection that Auster feels the need to get down on paper - part one written only a few weeks after his father's death - the remembered fragments and feelings towards him as a way to save his father's existence from being forever lost. Also, Auster delves back to his father's parents, and how a family tragedy - a shooting - went towards shaping the character that his father would become. Part two, which wasn't as good, sees Auster take on more experimental and ambitious writing - putting himself in third person for one thing - looking at analogous situations in regards to the relationship and his own self being a father, explored through themes like memory and isolation, if somewhat ponderously.

Clearly he was influenced by French writers like Georges Perec; knowing Auster lived in Paris for a few years and had a big thing for experimental French lit. It's the second part of this book I feel that gave some indications to the fictional style of The New York Trilogy, which would follow a few years later. Still glad I read this, but I'm much more a fan of Auster the novelist.
March 26,2025
... Show More
الأبناء نيام، فإذا مات الآباء انتبهوا.
عزيزي بول أوستر، ربما لا تقرأ هذا الكلام أبدًا، وربما لا يخبرك أحد أصدقاءك عنه في صباح يوم أحد حار، لكن لا يهم سأكتبه على أي حال. عزيزي بول أوستر، لم أرى صراحة في الكتابة مثل صراحتك في "اختراع العزلة"، حتى أنا نفسي لم أصارح نفسي بأمور مثل ا��تي كتبتها أنت. كنت معظم الوقت حاول الإختباء، وفي أضيق الحالات كنت أحاول التمويه. عزيزي بول أوستر، أسرني كتابك "اختراع العزلة" وكان كما وفاة والدك تنبيه لي لكي أفيق، وأواجه نفسي بالأحقاق، واحاول أن أغيرها قبل فوات الأوان.
March 26,2025
... Show More
Μου αρεσει πολυ ο τροπος γραφης του Ωστερ.ωστοσο δε θα προσποιηθω οτι καταλαβαινω 100% τι θελει να πει παντα.υπαρχει ενα ποσοστο των οσων γραφει που με κανει να σκεφτομαι οτι ή ειμαι πολυ μικρη για να τον καταλαβω ή οτι εκεινος ειναι περιεργος..δεν εχω καταληξει.το πρωτο κομματι του βιβλιου αφορα στη ζωη και το θανατο του πατερα του.ειναι πολυ ενδιαφερον και κυριως, κατανοητο.το δευτερο μερος εχει να κανει με τον Ωστερ ως πατερα και οχι ως γιο.θα μπορουσε και αυτο το κομματι να ειναι πολυ ενδιαφερον ,αλλα δεν το βρηκα καθολου κατανοητο.σκορπια κομματια και σκεψεις, συνειρμοι, καποιους απο τους οποιους βρηκα πολυ ενδιαφεροντες αλλα θα ηθελα περισσοτερο...μερικες φορες χρειαζεται πολυ προσπαθεια για να καταλαβεις τα λεγομενα του και το πως συνδεονται και αυτο με κουραζει...
3.5 αστερια
March 26,2025
... Show More
كتاب يتحدث بشكل قليل عن حياة والد الكاتب بول أوستر .. شرع في كتابة هذا الكتاب بعد وفاته على شكل نصوص صغيرة.
النصوص مؤلة و كئيبة و تحمل الكثير من الفلسفة في طياتها.
و في نهاية الكتاب هناك 14 قصة قصيرة اسماها الكاتب "كتاب الذاكرة" يتحدث فيها الكاتب عن بعض ذكرياته ليس بصيغة المتلكم و لكن بصغية الرواي الذي يتحدث عن قصة.
العلامة الكاملة للكتاب و لنا قرآت أخرى لبول أوستر.
بعض من الاقتباسات:
 ‎"ما من أمر باقٍ في توالد حياتنا سوى الموت"
 ‏‎ " الاخبار التي لا يمكنها الانتظار هي دوماً اخبار كريهة"
 ‏‎ "لا شيء أكثر رهبة من مواجهة اغراض رجل مات"
 ‏‎ "أنني لا شيء سوى حدث طارئ، أن وجدي محض صدفة و خطأ"
 ‏‎ "لا حزن يصيب الوالدين أعظم من الحزن النابع من العجز، إذ عليهم أن يتقبلوه، حتى ولو فاق ذلك قدرتهم."
 "أن أبدأ بالموت، أن اشق طريقي منه عائداً الى الحياة، ومن ثم، أخيراً اعود الى الموت .أو بكلمات اخرى: هباء محاولة أن تروي أي شيء عن اي احد"
 ‏‎"انه رهين هذه الحتمية"
 ‏‎"انكمش العالم بالنسبة له حتى صار بحجم هذه الغرفة، هذه الغرفة و حسب، علية أن يبقى في مكانة حتى يستوعب هذه الفكرة و يستنبطها"
 ‏‎ "الذاكرة: المساحة التي يمكن أن يحدث فيها الامر نفسه مرتين"
 ‏‎ "و كأنه على الرغم من و قوفه في الزمن الحاضر، فإنه يجد نفسه مدفوعاً لقنص المستقبل، لتعقب الموت الذي يقف حياً داخل كل واحد منا"
 ‏" كل كتاب هو صورة للعزلة"
 ‏‎ " فبمجرد أن تخترق عزلة ما و تحتلها، لا تعود تلك الحالة عزلة بعدها، بل شكلا من اشكال الرفقة"
"حقا من الممكن ألا نكبر. حتى و إن كنا نتقدم في العمر، فبإمكاننا أن نبقى الاطفال الذين كناهم دائما. نتذكر انفسنا كما كنا وقتها، نشعر أننا لم نتغير. لقد جعلنا من انفسنا ما نحن علية الآن، ولكننا نبقى كما كنا برغم السنين. نحن لا نشيخ بدافع ذاتي من أنفسنا، فالزمن يدفعا دفعا الى التقدم في العمر، ولكننا نحن لا نتغير"
تحياتي
March 26,2025
... Show More
يأخذك الحماس للكتابة عن كتاب ألهمك، لكنها، اللعينة (أي الكتابة) تفلت منك كلما ظننت أنك قد أمسكت بها ..

من قال بأنه يلزم عليك أن تكتب كثيراً كي تترك إرثاً أدبياً يجعل الآخرين يحتفون بك؟

بول أوستر/ متذكراً والده، ممارساً لفضيلة الكذب، عنوة واضطراراً، يرسم لوحة مذهلة من الذاكرة ... يفلسف التاريخ في عينه، وكما يتذكره، ويعيشه مرة أخرى بكل ما فيه من آلام، وهل تكون الذاكرة ومحاولات استرجاعها إلا محض ألام؟!..

هذا كتابٌ يُقرأ لمرات .. بدون أدنى شك.

March 26,2025
... Show More
Khởi đầu của khởi đầu

“Theo tôi nhà văn thế nào cũng phải có một lần quyết định, mình sẽ trở thành nhà văn” – Paul Auster nói trong bài trả lời phỏng vấn nhà báo Hungary Lévai Balázs (Thế giới là một cuốn sách mở – Giáp Văn Chung dịch, Nhã Nam & NXB Văn Học, 2009). Từ chỗ là một người mê đọc sách, 16 tuổi Paul Auster đã quyết định trở thành người sáng tạo ra những cuốn sách. Thế nhưng ông chỉ có thể chính thức tập trung viết văn được sau cái chết của cha. Mất mát đó, thật tréo ngoe, có ý nghĩa quyết định với sự nghiệp văn chương của Paul Auster: một mặt nó là chất liệu trực tiếp cho tác phẩm văn xuôi đầu tay của ông, The invention of solitude (Khởi sinh của cô độc); mặt khác, chỉ sau cái chết của cha, nhờ vào món tiền thừa kế mà Auster mới có thể toàn tâm toàn ý viết văn. Quãng đời trước đó, ông phải làm đủ nghề vặt kiếm sống, từ thuỷ thủ, trực điện thoại cho đến dịch, viết điểm sách, được ông thuật lại trong một tác phẩm khác: Hand to Mouth (tạm dịch Tay làm hàm nhai).

Khởi sinh của cô độc (Phương Huyên dịch, nhà xuất bản Trẻ, 2013) là một tác phẩm hồi ký – tự truyện được chia thành hai phần. Phần một, Chân dung một người vô hình, Paul Auster thuật lại ký ức về người cha vừa qua đời; phần hai: Sách của ký ức, gồm những mảnh rời trên nhiều chủ đề. Hai phần gần như rất tách biệt này nối với nhau bằng đường dây của tình phụ tử: Paul Auster với tư cách người con trong phần thứ nhất và Paul Auster (được gọi là A.) với tư cách người cha trong phần thứ hai.


Có một sự khác biệt trong hai mối quan hệ cha – con này. Khi là cha, Paul Auster nhận thấy “cuộc đời của cậu bé có ý nghĩa lớn lao hơn cuộc đời của chính anh; nếu anh cần phải chết để cứu con mình, anh sẽ sẵn lòng chết. Và vì thế trong khoảnh khắc sợ hãi đó anh đã trở thành, một lần và mãi mãi, cha của con anh” (tr.171). Trong khi đó, quan hệ của Paul Auster với cha mình không hoàn toàn là một mối quan hệ suôn sẻ. Ký ức của ông về cha là sự vắng mặt, sự thờ ơ. Cha ông dường như chẳng bao giờ để ý tới con trai mình. “Tôi thành công hay thất bại cũng chẳng có chút mảy may ảnh hưởng nào tới cha” (tr.39).

Sự cô độc của người cha như xây nên một thành trì vô hình quanh ông, mà Paul Auster – người con, nhất là trong thời niên thiếu, không thể nào phá vỡ được, cho dù người con “không bao giờ ngừng khao khát tình yêu từ cha mình” (tr.31).

Nhiều năm về sau, Paul Auster – nhà văn, trong sự cô độc khi đối diện với trang viết, đã thử lý giải về chính cái thành trì cô độc của cha mình ngày xưa. Khi soạn ra những món đồ của người đã khuất, Paul Auster gặp một tấm ảnh (được in tại trang 52). Thoạt nhìn, dễ tưởng rằng đó là ảnh của một nhóm người. Thật ra, đó là ảnh của cha Auster, chụp từ năm góc ghép lại với nhau. Do cách ghép, mắt của năm phân thân không tương tác với nhau, mà mỗi phân thân đều như nhìn vào một khoảng trống rỗng. Auster nhận thấy đó là “tấm ảnh của cái chết, chân dung của người vô hình” (tr.53).

Nếu như phần Chân dung một người vô hình tuy không được viết theo trình tự thời gian nhưng hãy còn được thuật theo dòng hồi ức, thì phần thứ hai, Sách của ký ức, chỉ bao gồm toàn các mảnh rời. Trong phần này, phóng túng nhưng đầy kiểm soát, Paul Auster chiêm nghiệm về sức mạnh của ký ức, sự cô độc, tính chất ngẫu nhiên của cuộc đời, và nhất là về bản thân sự đọc và sự viết. Chen lẫn là vô số dẫn chiếu đến các tác phẩm khác, từ Nghìn lẻ một đêm tới Kinh Thánh, từ thần thoại Hy Lạp đến chuyện chú bé người gỗ Pinocchio... và những trải nghiệm về quan hệ cha – con giữa tác giả với cậu con trai nhỏ của mình. Hình ảnh “căn phòng”, như một ám chỉ về sự cô độc, lặp đi lặp lại: căn phòng của A., căn phòng của S., căn phòng của Hölderlin, căn phòng của Van Gogh. “Căn phòng không phải là sự tái hiện của nỗi cô độc, mà nó là cốt lõi của chính nỗi cô độc ấy” (tr.225).

Khởi sinh của cô độc in lần đầu tại Mỹ năm 1982. Từ đó đến nay, trong quãng thời gian hơn 30 năm, Paul Auster đã cho ra đời 16 tiểu thuyết. Những chủ đề thường gặp trong tiểu thuyết của ông là sự ngẫu nhiên, tính bất định, vô thường của cuộc sống, sự truy tìm căn cước… thật ngạc nhiên đều đã xuất hiện trong tác phẩm văn xuôi đầu tay Khởi sinh của cô độc. Chính Paul Auster cũng thừa nhận trong bài trả lời phỏng vấn tạp chí The Paris Review rằng Khởi sinh của cô độc là tác phẩm nền tảng trong văn nghiệp của ông. Với ý nghĩa đó, Khởi sinh của cô độc không chỉ là tác phẩm đầu tay, mà còn mở ra một thế giới: thế giới văn chương ký tên Paul Auster.

(Bài đã đăng Sài Gòn Tiếp Thị)
March 26,2025
... Show More
Kitap iki kısımdan oluşuyor. İlk bölümü Auster, babasının ölümü üzerine kaleme almış. Babasının nasıl biri olduğu, onunla olan ilişkisi üzerine yazılmış olan bu bölüm oldukça hoşuma gitti. İkinci bölümü ise sevemedim. Tam olarak ne anlatmaya çalıştığını anlamakta zorlandım ve pek keyif alamadım. Hatta tür olarak neydi ne değildi ondan bile pek emin değilim.
Leave a Review
You must be logged in to rate and post a review. Register an account to get started.