Community Reviews

Rating(4 / 5.0, 99 votes)
5 stars
33(33%)
4 stars
36(36%)
3 stars
30(30%)
2 stars
0(0%)
1 stars
0(0%)
99 reviews
March 26,2025
... Show More
Moon Palace, Paul Auster

Moon Palace is a novel written by Paul Auster that was first published in 1989. The novel is set in Manhattan and the U.S. Midwest, and centers on the life of the narrator Marco Stanley Fogg and the two previous generations of his family.

Marco Fogg is an orphan and his Uncle Victor his only caretaker. Fogg starts college, and nine months later moves from the dormitory into his own apartment furnished with 1492 books given to him by Uncle Victor.

Uncle Victor dies before Fogg finishes college and leaves him without friends and family. Marco inherits some money which he uses to pay for Uncle Victor's funeral. He becomes an introvert, spends his time reading, and thinks, "Why should I get a job? I have enough to do living through the days." After selling the books one by one in order to survive Fogg loses his apartment and seeks shelter in Central Park. ...

تاریخ نخستین خوانش: روز نوزدهم ماه سپتامبر سال 2011میلادی

عنوان: مون پالاس؛ پل آستر (استر)؛ مترجم: لیلا نصیریها؛ تهران، افق، چاپ اول و دوم 1386، در421ص؛ شابک ایکس-964369304، چاپ بعدی سال1391 در424ص، شابک9789643698829؛ موضوع داستانهای نویسندگان ایالات متحده آمریکا - سده 20م

ما همیشه، یا جای دُرست بودیم در زمان غلط، یا جای غلط بودیم در زمان دُرست، و همیشه، همینگونه همدیگر را از دست داده ایم! «مون پلاس»، «پل استر»؛

مارکو استنلی فاگ، در کودکی مادر خویش را، طی یک تصادف اتومبیل از دست میدهد؛ از آنجایی که حاصل یک ارتباط نامشروع بوده، از هویت پدر خود نیز، خبر ندارد؛ پس از مرگ مادر، دایی «ویکتور»، سرپرستی او را بر دوش میگیرد؛ «مارکو»، به سن هجده سالگی میرسد، و در دانشگاه شهر دیگری پذیرفته میشود؛ همزمان دایی «ویکتور» نیز، راهی سفری بلند مدت میگردد، و به عنوان هدیه ی قبولی 1492جلد، کتابهای خود را به «مارکو» میدهد؛ «مارکو» نگران و دلزده، وارد زندگی میشود؛ «مارکو» به موجودی بی هدف تبدیل میشود؛ میخواهد تنها باشد؛ حرکتی نکند؛ و بگذارد زندگی جریان یابد؛ از گیرودارها و دغدغه های زندگی، فرار میکند. او از مقابله با مشکلات پرهیز میکند، و سرنوشتش برایش اهمیت ندارد .....؛

در این بین، با دختر و پیرمردی آشنا میشود؛ که باعث دگرگونی، در زندگی او میشوند؛ و ...؛ «مون پالاس» همزمان با فرود انسان بر کره ی ماه آغاز میشود، و در زمان پس و پیش میرود تا سه نسل سده بیستم میلادی را به تصویر بکشد؛ «مارکو استنلی فاگ» کس و کاری ندارد، و از جمله آدمهای بیقراری ست که مدام گذشته شان را زیر و رو میکنند، تا کلید معمای سرنوشتشان را به چنگ بیاورن؛. «استر» در این کتاب مهارت قصه گویی اش را در خدمت زمان مدرن به کار میگیرد...؛

تاریخ بهنگام رسانی 20/09/1399هجری خورشیدی؛ 11/08/1400هجری خورشیدی؛ ا. شربیانی
March 26,2025
... Show More
This is a book about gettin' nekkid.

I discovered Paul Auster through the 1001 books list and then went on a big PA binge. I suppose I should have been more restrained because very soon all the PA plots and machinations and convoluted po-mo madness was churning in my brain. I'd given myself PAP. Yes, that well know literary syndrome, Paul Auster Poisoning.

This was my third consecutive read and I believe it can be directly attributed to the onset of a severe case of PAP. But I did enjoy this book (therefore equating PAP to eating too much cotton candy but still feeling compelled to go on eating more despite what various parts of your body are telling you). Moon Palace is weighty with symbolism and duality and as usual there is a synchronisty between a lot of his stories. But so are many of his books. Hence the PAP.

Protagonists Fogg , Effing and Barber all try at some point to reduce their lives to the most distilled essence possible. A bit like putting yourself through a life juicer in order to be left with only the purest extract. Fogg does this by relinquishing all of his possessions and becoming homeless, Effing by renouncing his past and creating a new one for himself and then later by distributing his wealth and Barber does a similar thing by relinquishing his home. Maybe its a form of unburdening as well as reduction.

All of the people in this book were seeking something and in each of their stories they seem to believe that by peeling off all the outer trappings of possession and wealth will they expose the core of themselves to world. They will be naked. See, I told you this was a book about being nekkid. Apologies if you were expecting a more titilating variety of nekkidity.

Ultimately making themselves as vulnerable as possible leads to their undoing either physically or emotionally. All in all a very satisfying novel, but let this be a warning to you all. Paul Auster should only be taken in small doses and be sure to let one plot settle before you gorge yourself on another.
March 26,2025
... Show More
In terms of flow of language, this book was quite good. Paul Auster has a way with words. The coincidences he appeals to however are way too much and in the end everyone dies or is somehow lost for no real purpose in the plot.. The main character goes through despair, a state of balance, happiness and then he loses everything, but he finds out the key to his past. I didn't really understand the point of this book: was it that everything in life is transient, was it that life is full of coincidences, was it that in the end you lose everything and you have to deal with it one way or another? I am not sure. So, here's an example of a well-written book about a really far-fetched series of coincidences. Intriguing. Good, but not so good...
March 26,2025
... Show More
What on earth?

This book was recommended to me by a person whose taste in literature I hold in high regard. That's why I was surprised to discover, halfway through the book, that it's a really terrible piece of pretentious writing. I felt no empathy with the main character -- a really spoiled, pretentiously "eccentric" kid with an Asian fetish trying to revel in the black aethetic of his free-fall into poverty. He's saved by Kitty Wu, the sexually precocious daughter of Chinese royalty or some such nonsense. She falls for the narrator for no other reason than the author apparently wanting her to do so. She seduces him with the line "Here comes the dragon lady" or thereabouts, which made me bristle to say the least. Then he dumps her and meets an old dude, and the old dude tells him some stories about the past. Then the book ends.

This story felt like three stories sloppily sewn together into some terrible Frankenstein's monster. Kitty Wu is the most Orientalist character I've encountered in a book post-WW2. I came to think of the narrator as more and more of an asshole as the story went on.

People go nuts over this guy, Paul Auster. I just don't get it. Maybe this wasn't the right book, but I have a feeling the problem lies deeper, with the author. I certainly won't be picking up another of his books anytime soon.
March 26,2025
... Show More
من أصعب المراجعات التي يمكن إتمامها علي الإطلاق، مراجعات روايات "بول أوستر"فالرجل ليس له "مسكة"، حواديته بلا بداية و لا نهاية و لا ذروة أحداث... قد تبدأ ذروة الأحداث في أول صفحاته ثم يكمل بوتيرة عادية أو العكس.. الرجل يحكي تفاصيل حياة شخص معين من المفترض أنه بطل القصة، ثم حين تتقاطع حياة البطل بآخرين تجده يعرض لك مقتطفات طويلة من حياة الآخرين، تفاصيل تفاصيل و حكايات و حكايات، لا يفرض عبرات أو عظات و لا يهدف إلي استخلاص أهداف، فعلها أوستر في " ثلاثية نيويورك " و " حماقات بروكلين" و هنا أيضا في "قصر القمر" يعتمد أسلوبه الآخاذ...
البطل هنا طالب جامعي بظروف عادية تجتاحه أزمة مالية فنري بعدسة " أوستر" حياة المشردين،، ثم يتقاطع طريقه مع عجوز ثري صاحب رؤية و ماض ثري،، حوادث تخطف الأنفاس و صدف ربما تراها بعيدة عن التصديق و لكن الحقيقة أن القدر يفاجئك أحيانا بصدف و إشارات ان انتبهت لها بالقدر الكافي ربما تجد أن لها تفسيرا يحمل رسالة معينة أكثر من كونها مجرد "صدفة"
أوستر هنا هو مجرد آلة عرض، كالموجودة بالسينمات، يسلط ضوئه و حكاياته علي الأشخاص، يروي علي لسانهم عن الحياة بتفاصيل التفاصيل و لأن الرجل فنان فأنت لا تملك سوي الإصغاء.....
تأمل المشهد التالي، يحكي فيه أوستر علي لسان البطل المفلس تماما و الذي يعتمد علي روتين يومي في تناول طعامه ليحتفظ قدر الإمكان بحياته حتي ينتهي مخزونه الضئيل أصلا:

n  n

يميل "أوستر" كثيرا للاستطراد ، و لكنه لا يلقي بحواديته جزافا، هو من أنصار الحرية و من أعداء القوة المفرطة و كثيرا ما أشار في كتاباته إلي مساوئ النظام الأمريكي الجشع و المجتمع الاستهلاكي المزعج، نجده هنا في خضم حديث للبطل عن "تيسلا" و الذي أشارت أبحاث أخيرة إلي كونه مخترع الطاقة الكهربية الفعلي المنسوبة إلي إديسون.

n  n
لاحظ هنا أن الكتاب مكتوب عام 1989 :)

المهم...
لصعوبة كتابة مراجعة عن كتابات الأوستر كما أسلفت، يمكنك أن تتخيل هذه المراجعة كونها أقرب إلي تحليل بدائي للكتاب و ترشيح أكيد لا ينبغي تفويته أو تأجيله.
March 26,2025
... Show More
Read it again after quite a few years and it remains one of my favourite books by Paul Auster, whom I hold in high esteem since my teenage years.

It is an absorbing and strangely poignant coming of age story, magnificently told and filled to the brim with Auster’s familiar tricks.
March 26,2025
... Show More
Tôi không mất nhiều thời gian để đọc, nhưng lại mất rất nhiều thời gian để nghĩ, không phải nghĩ về quyển sách, mà nghĩ về cuộc sống, về sự tình cờ, về sự trớ trêu, vòng lặp, về sự đau khổ, về con người và về nỗi cô độc. Đôi khi nỗi cô độc còn lớn hơn cả số mệnh, chúng ta sinh ra dưới những vì sao cô đơn và cứ mãi mãi khắc khoải về vận mệnh của mình.

Nhân vật chính, Marco Stanley Fogg trong sự bất định của cuộc đời, từ một đứa trẻ không cha, mất mẹ từ sớm, Marco không biết quá khứ của mình, mọi thứ lờ mờ, anh sống mà như thả trôi cho mọi thứ đến và đi, đến nỗi suýt chết đói, sống như một kẻ vô gia cư lục thùng rác kiếm thức ăn qua ngày, anh thực hành thứ chủ nghĩa hư vô ở một mức độ cực hạn. Anh không muốn đi làm, chỉ như vậy mà tồn tại cho đến giới hạn tột cùng là cái chết. Sự tình cờ kéo anh khỏi cái chết. Như cách thế giới này vận hành, vũ trụ này xoay, nó xoay tròn để đẩy ta vào những điều tình cờ không thể lường trước được.

Tác phẩm giàu phẩm chất của môt bộ phim, mà nếu phân biệt rạch ròi ta được tuyển tập ba câu chuyện, về ba người đàn ông, gã thanh niên để mình chết đói nhưng không chết, ông lão tàn tật thay đổi tên tuổi số phận của mình vì những điều huyễn hoặc xảy ra trong quá khứ mà không ai có thể biết được thực hư ngoài bản thân ông, và những chỉ dấu Paul Auster khôn khéo đan cài để cho ta đủ cảm nhận được nó thật mà không bao giờ chắc chắn là nó có thật, và cuối cùng là câu chuyện mà Solomon Barber kể trong một cuốn tiểu thuyết mà ông viết "máu của Kepler" những ẩn ức về người cha đã bỏ ông đi từ bé hòng theo đuổi cái bản ngã của mình.

Điều phi lý tiếp tục tồn tại nếu ta tin vào điều ta muốn tin. Nếu "tương lai là mặt trăng", ta tin vào sự hư vô thì những điều trong sách thật đến kinh ngạc, sự liên kết giữa ba nhân vật chính, sự liên kết phi lý đến vô cùng, sự liên kết đẩy lùi thế giới, chỉ để tồn tại bên trong đó, một chuỗi quan hệ nhân quả.

Là bộ phim nó có nhịp điệu hấp dẫn và cách kể chuyện lôi cuốn. Những điểm nút của câu chuyện để mở ra câu chuyện khác rất sáng, mà không hề rắc rối. Ta cứ bị cuốn vào đó, trong nỗi khắc khoải của nhân vật tôi, trong cơn điên khùng của ông lão tàn tật, và trong cái thân thể béo phì khổng lồ của Solomon Barber.

Tôi thực sự ngưỡng mộ Paul Auster, cách ông để nhân vật trôi vô định trong cuộc đời với nỗi cô đơn quá lớn, mà không thể cách nào thoát ra được. Mỗi nhân vật coi cuộc sống là một phép thử, để mỗi người khi đã ở giới hạn cuối cùng của sống và chết, họ thoát ra khỏi sự ràng buộc, tự do, và mặc nhiên sống với thứ chủ nghĩa hư vô cho đến cạn cuộc đời.
March 26,2025
... Show More
I came to Moon Palace as my third Auster this year, 2017. A year which includes the mammoth 4 3 2 1 and New York Trilogy. Glutton that I am for more, I also saw the London Lyric theatre stage production of New York Trilogy.

Paul Auster writes flowing prose, and stories. He is rather a one trick pony though, albeit he's lived in interesting times, and in an interesting place, New York City.
Paul Auster likes to write about.... Paul Auster. Sometimes he works his true self into the narrative. At other times, and this is the case with Moon Palace, the narrator is very identifiably the author.
Moon palace starts off "I came to New York in the fall of 1965. I was eighteen years old then"(1). Mr Paul Auster b. 1947

Marco Fogg, our narrator arrives at Columbia University. The Fogleman family name has been abbreviated at immigration- Archie Ferguson and 4 3 2 1 anyone?
Literature (great works, great writers) always has a part in an Auster novel (which is fine by me). He has his recurring favourites; Heraclitus is definitely one of them!
So far, so familiar.

There are other parts of the story line that are clearly derivative. Knut Hamsen's Hunger, written at the end of the c.19th, comes to mind as our young protagonist struggles in life. "I sought out the hidden advantages that each deprivation produced". (27).
Auster is a writer about sex and the male sex drive. His female lead, Kitty, is a gentle and lovely creature, who would grace the works of Murakami at his most ethereal.

Auster just adores the role of chance. And this is where his writing, in parts, does sparkle. Given reign to wild, Kafkaesque flights of the amazing, and unbelievable, Auster brings the most unlikely characters together and them gets them sparring verbally in ways that you, as the reader, wish you could replicate when faced with a difficult or intransigent adversary in real life.

Moon Palace has at least three loosely connected stories running through it. These are of Dickensian proportion as the reader needs to buy in to the idea that weird and wonderful coincidences do occur in life.

For an esteemed author, with a large back catalogue, and one clearly influenced by historic works of great literature I think it wholly appropriate that my own reflection on Auster has me thinking about a number of great writers that I've previously enjoyed so much.
March 26,2025
... Show More
Zadie Smith, in an introduction for a Nonrequired Reading Anthology brought a James Joyce quote to my attention
"That ideal reader suffering from an ideal insomnia" -Joyce

"The ideal reader cannot sleep when holding the writer he was meant to be with." - Smith

This is how I feel about Paul Auster, especially concerning Moon Palace. An odd series of events lead me to read this book at the perfect time. I was on a road trip in which the route of my companions and I followed a route traced by the protagonist of this novel, from Chicago to Utah, almost exactly. The moon landing had featured prominently in conversations with one of my fellow travelers, Charlie. In one ear was Charlie, at the peak of an obsession with Nikola Tesla as the archetypal hero of science and underdogs and Thomas Edison standing for all that is wrong and corrupt. In the other ear was a central character's retelling of chance encounters with Mr. Tesla, referring to Edison only as "That asshole from Menlo." All after this book had been sitting on my shelves unread for months, perhaps waiting for the moment to strike. When I started loaning this book out and persuading people to read it, the odd coincidences started up again.
March 26,2025
... Show More
Ο Πολ Όστερ ήταν, είναι και θα είναι αναγνωστική εμμονή μου και λατρεία. Από τους συγγραφείς που δεν ξεχνάς πως τους διάβασες από το πρώτο κιόλας βιβλίο, είναι ένας μάγος της μεταμοντέρνας αφήγησης, καταφέρνοντας να στήσει κόσμους βαθείς και ταυτόχρονα οικείους. Μόλις βγήκε σε νέα μετάφραση «Το παλάτι του φεγγαριού» έσπευσα να το διαβάσω, γιατί έλειπε από την οστερική συλλογή μου.

Ο Μάρκο Στάνλει Φογκ είναι ένας δεκαοκτάχρονος φοιτητής στο Κολούμπια. Η μητέρα του σκοτώθηκε όταν ο Μάρκο ήταν 11 ετών σε αυτοκινητικό, τον πατέρα του δεν τον γνώρισε ποτέ, ενώ ο θείος Βίκτορ που τον μεγάλωσε μόλις έχει πεθάνει. Βρίσκεται μόνος, με κληρονομιά τις κούτες με τα βιβλία του θείου του, τα οποία διαβάζει αργά και έπειτα τα πουλάει. Έτσι ζει μέχρι το τελευταίο έτος, οπότε και καταλήγει άστεγος στο Σέντραλ Παρκ. Τον σώζουν δυο φίλοι, ο Τσίμερ και η Κίτι. Όταν συνέρχεται από την περιπέτεια —ήταν στα όρια της απίσχνασης—, πιάνει δουλειά ως συνοδός ενός ιδιότροπου γερο-σακάτη, του Τόμας Έφινγκ. Αυτός θα του πει την απίστευτη ιστορία του στην έρημο της Γιούτα, το πώς άλλαξε όνομα, θα τον οδηγήσει να βρει τον πατέρα του και να τον χάσει ξανά, μαζί με την Κίτι:

Ήταν το καλοκαίρι που ο άνθρωπος πάτησε πρώτη φορά στο φεγγάρι. Ήμουν πολύ νέος τότε, αλλά δεν πίστευα πως υπήρχε κάποιο μέλλον. Ήθελα να ζήσω ριψοκίνδυνα, να ωθήσω τον εαυτό μου στα άκρα κι έπειτα να δω τι θα συνέβαινε όταν έφτανα εκεί. Όπως αποδείχτηκε, παραλίγο να μην τη βγάλω καθαρή. Σιγά-σιγά, είδα τα χρήματά μου να τελειώνουν και να μη μένει ούτε δεκάρα. Έχασα το διαμέρισμά μου. Κατέληξα να ζω στους δρόμους. Αν δεν ήταν μια κοπέλα που την έλεγαν Κίτι Γου, μπορεί και να πέθαινα από την πείνα. Τη γνώρισα τυχαία λίγο καιρό πριν, αλλά τελικά κατέληξα να θεωρώ αυτή τη σύμπτωση σαν μια μορφή ετοιμότητας ώστε κατά κάποιο τρόπο η σωτηρία μου να προέλθει από τη σκέψη άλλων ανθρώπων. Αυτό ήταν το πρώτο μέρος. Έκτοτε άρχισαν να μου συμβαίνουν περίεργα πράγματα. Ανέλαβα εκείνη τη δουλειά με τον γέρο στο αναπηρικό καρότσι. Ανακάλυψα ποιος ήταν ο πατέρας μου. Διέσχισα περπατώντας την έρημο από τη Γιούτα μέχρι την Καλιφόρνια. Πέρασε, βέβαια, πολύς καιρός από τότε, όμως θυμάμαι πολύ καλά εκείνες τις μέρες, τις θυμάμαι σαν το ξεκίνημα της ζωής μου.

Το «Παλάτι του φεγγαριού» είναι ένα βιβλίο μεγάλης πνοής και αφήγησης. Ο Όστερ συμπυκνώνει όλη την ιστορία στις δύο πρώτες παραγράφους, και έπειτα αφήνεται να διηγηθεί τα πιο απίθανα πράγματα, οδηγώντας στα άκρα τις συνήθεις συμπτώσεις που χρησιμοποιεί στην πλοκή. Η ιστορία είναι εντελώς εξωφρενική και αναληθοφανής. Ταυτόχρονα όμως είναι και μεγαλειώδης. Τα βασικά του θέματα —η έλλειψη του πατέρα, η αναζήτηση της ταυτότητας, τα όρια της γλώσσας, οι διακειμενικές αναφορές, η τυχαιότητα— είναι έκδηλα. Ό,τι τον βασανίζει παίρνει μορφή και σκέψη. Κυρίως αυτό το παρελθόν που στοιχειώνει τους ανθρώπους περίπου σαν να είναι έγκλημα.

Η πρωτοπρόσωπη αφήγηση δίνει πνοή στο κείμενο, ο κεντρικός ήρωας Φογκ είναι ολοκληρωμένος , ενώ, όπως το συνηθίζει, ο Όστερ φτιάχνει μια εκπληκτική τοιχογραφία της Νέας Υόρκης της δεκαετίας του ’60. Τα ονόματα έχουν τη σημειολογία τους, και του Φογκ και του Έφινγκ. Το φεγγάρι του τίτλου θεωρητικά αφορά ένα εστιατόριο στη Νέα Υόρκη, αλλά και στην πράξη είναι σαν να φωτίζει όλο το βιβλίο: από το —αμφισβητούμενο— πάτημα του φεγγαριού μέχρι τις μυστικιστικές ιδιότητες που του αποδίδονται.

Με λίγα λόγια, ο Πολ Όστερ πάντα γράφει από ένα επίπεδο και πάνω, δεν έχω ώς τώρα διαβάσει βιβλίο του που να το θεωρήσω κακό, όμως κάποια είναι πολύ καλύτερα από άλλα. Το «Παλάτι του φεγγαριού» ανήκει σε αυτά τα τελευταία.
March 26,2025
... Show More
Sự dễ chịu trong hành động đọc đôi khi nằm ở chỗ mọi thứ dường như được đẩy tới giới hạn của nó. Những sự kiện lỡ dở trong cuộc sống sớm nhường chỗ cho những quyết định. Vài chuyện lấp lửng cũng trở nên chóng vánh và dứt khoát. Giống như nhân vật Marco Fogg trong Moon Palace (Paul Auster – dịch giả: Cao Việt Dũng, Nhã Nam và NXB Hội Nhà Văn ấn hành) nhanh chóng “biến cuộc đời mình thành một tác phẩm nghệ thuật, bằng cách tự hiến mình cho cái nghịch lý tối hảo” (tr.41). Nghĩa là cậu chàng dứt khoát “không hề động tay vào việc gì” (tr.40), lay lắt mỗi ngày bằng hai quả trứng và ngồi chờ “thưởng thức kết cục” (tr.41) của chính mình.

Paul Auster viết Moon Palace đan xen từ ba câu chuyện có kết cấu rõ ràng. Không khó để ta nắm bắt các tình tiết vốn đã hấp dẫn và cuốn hút. Đó là câu chuyện về cậu chàng Marco Fogg kỳ quái thực hành “thứ chủ nghĩa hư vô được nâng lên tầm một định đề mỹ học” (tr.41), bằng cách cố gắng sống mà không phải kiếm tiền. Đó là cuộc đời của tay họa sĩ già Thomas Effing chìm nổi trong những sự kiện hư thực lẫn lộn, với sa mạc, hang đá, những tên cướp và nỗi cô độc. Hay là thân hình phì nộn, cái đầu hói của Solomon Barber với những ám ảnh về người cha đã khuất khắc họa trong câu chuyện mang tên Máu của Kepler.

Những mảnh ghép trôi nổi, dòng sự kiện diễn ra giữa ba nhân vật chính trên được giải đáp bằng sự ngẫu nhiên của cuộc đời họ. Marco đến với Effing sau khi suýt đầu hàng thần chết trong mưa lạnh giữa công viên trung tâm New York. Còn Effing gặp Solomon sau cái chết của Thomas, cũng chính là cha của Solomon. Cuộc đời con người có được bao nhiêu lần ngẫu nhiên như thế. Paul Auster dường như thích những mối dây liên kết. Và không có gì hợp lý bằng liên kết các nhân vật, chi tiết, cuộc đời và mọi thứ giữa họ lại với nhau bằng những tình cờ. Như chính Marco trong đợt khám tuyển lính đã tuyên bố “Cuộc đời của chúng ta được qui định bởi vô vàn sự tình cờ” (tr. 131)

Moon Palace là dung hòa của vô số chi tiết tuyệt đối đặc biệt. Nhưng những con nhân vật của Moon Palace đều phát triển theo chiều hướng chung: cô độc và khát khao tự thân tồn tại. Vì cô độc giữa thế giới nên buộc phải quay lưng lại mọi thứ. Và vì chòng chành trong những mối dây liên kết lỏng lẻo, họ buộc phải khẳng định cuộc sống của mình theo một cách khác. Với Marco là việc ngồi một chỗ bán dần từng cuốn sách của ông bác Victor và sống lần hồi, với Effing là chuyến đi từ bỏ thế giới, là hành động thay tên đổi họ sau những tháng ngày ẩn giật. Còn đối với Solomon là tập cách sống không cần nhìn mặt mọi thứ trên đời dù ở ông chẳng có chút nào gọi là kiêu hãnh lẫn tự phụ. Tất cả cuộc sống đối với họ, kể cả những nhân vật phụ như bác Victor, Kitti, Emily – mẹ của Marco có vẻ chỉ là một trò may rủi bất tận, kéo dài không dứt từ thế hệ này sang thế hệ khác. Họ dù già hay trẻ, dù khoảng cách thế hệ có bao nhiêu, vẫn muốn “buông mình vào sự hỗn độn của vũ trụ” (tr. 132) để có thể tìm thấy “một sự hài hòa bí mật nào đó” (tr 132)

Moon Palace còn là câu chuyện của những hoang mang, đánh đổi và trả giá. Bên trong Moon Palace, người ta có quyền sống theo những cách thật đặc biệt. Song le, không có nghĩa là họ có thể chối bỏ mọi hậu quả bên ngoài lẫn bên trong tâm hồn mình. Marco đánh đổi cho “thứ chủ nghĩa hư vô” đó của mình bằng cách chịu đói khát, lạnh lẽo trong công viên như một kẻ vô gia cư. Effing trả giá bằng một cuộc sống tật nguyền, bằng cách phân phát hết số tiền mà ông cho rằng mình đã lấy từ những người khác. Và từ thế hệ này sang thế hệ khác, họ lần lượt lượt mắc những sai lầm giống nhau. Effing từ bỏ đứa con để bắt đầu một cuộc sống khác. Solomon vô tình không biết mình còn một người con. Đến Marco, cố gắng để giữ lại cái thai trong bụng Kitti, cuối cùng đã mất đi tình yêu của mình.

Trong Điệu valse giã từ của Milan Kundera, nhân vật Jakub luôn có bên mình một viên thuốc độc màu xanh. Với nó, ông có thể kết thúc cuộc sống bất kỳ lúc nào. Và bằng cách đó cắt đứt đi tất cả các mối dây tồn tại của mình với thế giới. Cũng với cách tư duy như thế, một ý muốn tự thân khiến Effing quyết định ngày giờ chết của mình. Song ông không dùng thuốc độc, ông cố gắng bị ốm, cố gắng cho đến ngày đã định và cố gắng chết một cách tự nhiên. Đó không phải thứ cố gắng của “chủ nghĩa hư vô”. Effing vẫn muốn nối mối dây cuối cùng với tự nhiên. Và thông qua đó có lẽ ông muốn khẳng định lần cuối ý chí sống, khát khao hòa nhập vào một điều gì đó to lớn và có sức ràng buộc hơn là một đời người.

Paul Auster dường như đi đến rất gần với văn hóa phương Đông với những đan xen chằng chịt từ thế hệ này sang thế hệ khác, với quan niệm của ông về cuộc đời, về dấn thân và những trả giá. Paul Auster nhìn mỗi sự kiện như một thắt nút mở ra nhiều sự kiện khác với nhiều điều bất ngờ không đoán định được. Tác phẩm của ông - Moon Palace giống như một sự mỉa mai thứ chủ nghĩa cá nhân tuyệt đối muốn phủ nhận những liên hệ giữa người với người. Chúng ta có thể cô đơn giữa cuộc đời, song bản chất cuộc đời luôn có những ràng buộc cố hữu không lay chuyển được. Có lẽ bởi vì mặt trăng mà mỗi ngày chúng ta ngắm nhìn vẫn tồn tại. Mặt trăng như trong một cuốn sách khác Red Notebook, Paul Auster đã nói “là tất cả trong một, nó là một chuẩn mực. Đó là mặt trăng như một huyền thoại…, trí tưởng tượng, tình yêu và sự điên rồ”
Leave a Review
You must be logged in to rate and post a review. Register an account to get started.