...
Show More
Đến giờ, gõ ra chữ biển mình mới thấy kì kì. Nhất là dấu hỏi. Nhưng nếu là biễn thì còn kì hơn. Có lẽ, 'biển' là quá ngắn so với cái sự mênh mông của nó.
Biển là câu chuyện của 1 thằng cha bình thường. Nói nôm na thì nó có nét giống với Người phàm và hên là không bắt đầu với: "Tôi đã sống một đời đầy hổ thẹn". Nhưng đời người mà, dù là hổ thẹn hay không cũng nặng thấy ớn. Người ta sẽ day dứt hỏi chính mình: Rốt cuộc, mình đã làm gì với cuộc đời dài đằng đẵng ấy.
Biển, như bao lời ngợi ca khác, hay ho về mặt ngôn từ. Đến nỗi, cái sự buồn ngủ khi đọc nó cũng được giảm nhẹ đi. Ờm thì, ngập ngụa trong mớ câu chữ đẹp đẽ đủ khiến người ta chìm vào giấc mộng muôn đời. Tưởng như có thể nhặt ra một mảnh cuộc đời của bất kì ai trong câu chuyện này. Một lão nghiện rượu, đầy phức cảm yêu đương thuở nhỏ, thương vợ hơn cả thương con, lạ thay lại khiến ta đồng cảm xiết bao.
Biển buồn, đọc mà cứ nghĩ câu chuyện này rồi sẽ tới đâu. Và rồi, nó chẳng tới đâu cả. Mọi chuyện đều là chuyện-đâu-đâu. Nhân vật cũng đâu-đâu nốt. Không kịch tính, không ồn ã, có lẽ nó giống với biển mùa gió lặng hơn. Vài nét chấm phá, đủ để ta thấy một đời đã xa, xa thật xa.
Biển, như Người phàm, làm mình sợ tuổi già quá đỗi. Rồi mình sẽ biến thành một lão già khó tính với cuộc đời, nát rượu và chờ thần chết tới rước. Ai biết được nhỉ?
Thật ra, chẳng thiết viết review sau mớ chữ hay ho của bác Trịnh Lữ, nhưng mình sợ, một ngày nào đó mình sẽ quên nó. Như quên đi giấc mộng phù hoa của tuổi trẻ.
Biển là câu chuyện của 1 thằng cha bình thường. Nói nôm na thì nó có nét giống với Người phàm và hên là không bắt đầu với: "Tôi đã sống một đời đầy hổ thẹn". Nhưng đời người mà, dù là hổ thẹn hay không cũng nặng thấy ớn. Người ta sẽ day dứt hỏi chính mình: Rốt cuộc, mình đã làm gì với cuộc đời dài đằng đẵng ấy.
Biển, như bao lời ngợi ca khác, hay ho về mặt ngôn từ. Đến nỗi, cái sự buồn ngủ khi đọc nó cũng được giảm nhẹ đi. Ờm thì, ngập ngụa trong mớ câu chữ đẹp đẽ đủ khiến người ta chìm vào giấc mộng muôn đời. Tưởng như có thể nhặt ra một mảnh cuộc đời của bất kì ai trong câu chuyện này. Một lão nghiện rượu, đầy phức cảm yêu đương thuở nhỏ, thương vợ hơn cả thương con, lạ thay lại khiến ta đồng cảm xiết bao.
Biển buồn, đọc mà cứ nghĩ câu chuyện này rồi sẽ tới đâu. Và rồi, nó chẳng tới đâu cả. Mọi chuyện đều là chuyện-đâu-đâu. Nhân vật cũng đâu-đâu nốt. Không kịch tính, không ồn ã, có lẽ nó giống với biển mùa gió lặng hơn. Vài nét chấm phá, đủ để ta thấy một đời đã xa, xa thật xa.
Biển, như Người phàm, làm mình sợ tuổi già quá đỗi. Rồi mình sẽ biến thành một lão già khó tính với cuộc đời, nát rượu và chờ thần chết tới rước. Ai biết được nhỉ?
Thật ra, chẳng thiết viết review sau mớ chữ hay ho của bác Trịnh Lữ, nhưng mình sợ, một ngày nào đó mình sẽ quên nó. Như quên đi giấc mộng phù hoa của tuổi trẻ.