Community Reviews

Rating(4 / 5.0, 99 votes)
5 stars
33(33%)
4 stars
36(36%)
3 stars
30(30%)
2 stars
0(0%)
1 stars
0(0%)
99 reviews
March 26,2025
... Show More
Még egy ajtó kinyílt. Most már bátrabban olvasom és egyre láthatóbbá válik P.A. A „látható” szó az igazán kifejező ehhez a regényhez. Ajtókat nyit meg magán azzal, hogy beenged az életébe. Úgy teszi ezt, hogy tudja az olvasó – hasonlót lát, kap majd mint eddig, hiszen megint magáról ír – de ezt az érdeklődést magafelé fent tudja tartani. Nem egyszerű dolog ez. Érdekessé, tanulságossá válni az életével mások számára, szinte minden könyve erről szól. Az a nehéz ebben, hogy utána ne bánja meg. Mert amit már leírt, elmondott, az már ott van, olvassák és „ítél a nép”. Ezért is gondolom azt, hogy egy mélyrepülés ez a könyve is. Le visz a semmibe, amikor már nincs miért élni, amikor tenni éppen lehetne még valamit, de már nem számít semmi. Visszautasítani az életben maradás lehetőségét. Lemondani saját magáról, már csak lélegezni, vegetálni. „Teljes napfogyatkozás” – mondja. És milyen jó, hogy a napot nem tudjuk irányítani, hogy ki süt az ha kell. P.A. nagyon ért ahhoz, hogyan keltsen akár lelkiismeretfurdalást is a meg nem tett dolgainkért. De ahhoz is, hogy ez alól felmentsen. Nem kicsinyes, nem bánik szűken a részletek leírásával. Nem színezi és nem színleli az érzéseit. Bátor, és én egyre inkább csodálom ezért. Nem tudom, hogy ezek a dolgok mind megtörténtek-e vele, nem tudom igazak-e, de számomra hitelessé teszi az, hogy a legnagyobb bajban sem magát rakja előtérbe, hanem a másikat. Az elfogadás és nem a beletörődés jellemzi. Nagy különbség. Az egyikben még benne érzem a cselekvés lehetőségét, a másikban már nem. P.A. megtanít látni, megmutatja, hogyan lehet más szemével láthatóvá tenni a világot. Filozófikus regény, sok nyitva hagyott kérdéssel. Mennyiben vagyunk felelősek a saját döntéseinkért, vagy a körülményekre foghatóak az elhibázott lépések? Egyáltalán vannak-e elhibázott lépések? Van-e másokért érzett felelősségünk? Mit kezdünk a véletlenekkel-váratlanokkal? A halálon kívül van-e más, ami megváltoztathatatlan? „Az élet elvetélt lehetőségek sora” – kirakós játék, aminek meg van minden darabja, de nem lehet összerakni. Aztán mégis összeáll a kép. Nem pesszimista regény ezek ellenére sem. Meglátjuk a teljes képet a végén. Én nem számítottam rá, bár tudható volt, hogy mi lesz a „képen”, de utólag tudom, hogy nem lehetett másképp. Ez jó. És kimondja majd a végén, ki tudja hanyadszorra – „ Itt kezdődöm én, mondtam magamban, itt kezdődik az én életem.”
March 26,2025
... Show More
Hermoso aunque poca presencia de mujeres lo cual me enoja un poco, a excecpion de la china trola fabulosa que se enamora inexplicablemente de MS.
Mi favorito? Obvio que Sr Thomas, viejo rancio maltratador y detestable.
Recomiendo! Ah y me encantó todo lo acontecido en el
Central Park si es que te puede encantar un problema de salud mental.
March 26,2025
... Show More
“ Είχα πηδήξει από την άκρη ενός γκρεμού και στη συνέχεια, εκεί που κόντευα να πιάσω πάτο, συνέβη ένα απροσδόκητο γεγονός: έμαθα πως υπήρχαν άνθρωποι που μ’ αγαπούσαν. Το να σ’ αγαπάνε με αυτόν τον τρόπο είναι που έχει σημασία. Δε μειώνει τον τρόμο της πτώσης, αλλά δίνει νέα διάσταση στο τι σημαίνει αυτός ο τρόμος. Είχα πηδήξει από την άκρη και στη συνέχεια, την τελευταία στιγμή, κάτι άπλωσε το χέρι του και μ’ έπιασε στο κενό. Αυτό το κάτι είναι που ονομάζω αγάπη. Είναι το μοναδικό πράγμα που μπορεί να εμποδίσει κάποιο απ’ το να πέσει, το μοναδικό πράγμα αρκετά ισχυρό, ώστε να ανατρέψει τους νόμους της βαρύτητας. “

Ο Πολ Όστερ σε αυτό το έργο αφηγείται τη ζωή του Μάρκου Φογκ, φοιτητή στο Κολούμπια. Αναφέρονται περιστατικά από το παρελθόν του, τη ζωή με τη μητέρα του και στην συνέχεια με τον θείο του. Ο ήρωας στην πορεία καταλήγει άστεγος, σχεδόν ετοιμοθάνατος και τον σώζουν δύο φίλοι του. Στην συνέχεια γίνεται βοηθός ενός ιδιότροπου ηλικιωμένου, του Έφινγκ και γνωρίζει τον πατέρα του, μέχρι τελικά να τα χάσει πάλι όλα και να πρέπει να ξεκινήσει πάλι από την αρχή.

Σε όλο το βιβλίο είναι διάχυτο το στοιχείο της τύχης, του τυχαίου, της σύμπτωσης, κάτι το οποίο αναγνωρίζ��ται και από τους ίδιους τους πρωταγωνιστές. Είναι τέτοιες οι συμπτώσεις που μοιάζει σαν να μην είναι αλήθεια όσα περιγράφονται.

Τα γεγονότα που περιγράφονται είναι πολλά, καταιγιστικά, οι αφηγήσεις διαδέχονται η μία την άλλη και εγκιβωτίζονται η μία στην άλλη. Παράλληλα με τη ζωή του Μάρκου μαθαίνουμε για τη ζωή του Έφινγκ υπό τη μορφή νεκρολογίας/απομνημονευμάτων, για το περιεχόμενο του βιβλίου του Μπάρμπερ, όλα σε ένα παιχνίδι συμπτώσεων.

Είναι επίσης χαρακτηριστικό το ότι και οι 3 βασικοί χαρακτήρες (Έφινγκ, Μπάρμπερ και Μάρκος, που είναι και εν τέλει παππούς, πατέρας και γιος αντίστοιχα) κάποια στιγμή εγκαταλείπουν τα πάντα, για να ξεκινήσουν από το μηδέν και να αποκτήσουν μια νέα ταυτότητα, τη ζωή που ήθελαν να έχουν. Ο Έφινγκ κυριολεκτικά προσποιούμενος ότι πέθανε, ο Μπάρμπερ χαρίζοντας το πατρικό του για να απαλλαγεί από ό,τι -υλικό και μη- αγαθό περιλαμβάνει και ο Μάρκος, έχοντας πλέον χάσει τους πάντες και τα πάντα, θέλει να αρχίσει από την αρχή και να ξαναγεννηθεί.

Υ.Γ. Βρήκα ιδιαίτερα ενδιαφέρουσα και ρεαλιστική την περιγραφή της ζωής του Μάρκου ως άστεγου, τις σκέψεις και την συμπεριφορά που είχε ο ίδιος, όσο και οι άλλοι απέναντί του.

Και ένα τελικό συμπέρασμα: αγαπώ τα βιβλία του Πολ Όστερ.
March 26,2025
... Show More
Con un tercio leído lo abandono. No he conectado con el protagonista, y la novela se basa puramente en la psicología del personaje y sus recuerdos. No me parece mala novela y el estilo me gusta pero me costaba ponerme con la lectura porque no me interesaba nada lo que me estaba contando. Una pena, ya lo intentaré en un futuro con otra novela de Auster.
March 26,2025
... Show More
یک داستان منطقی،حساب شده و جذاب که انگار پشت تک تک جمله ها و اتفاقات داستان فکر و ایده ای بوده چیزی شبیه به سریال بریکینگ بد!
پل استر شبیه خدا میمونه ، یعنی وقتی چیزی اول داستان گفته میشه واقعا اتفاق میفته اونم به زیبا ترین و غافلگیر کننده ترین شکل ممکن.
فرق خدا با نویسنده بزرگ اینه که خدا سرنوشت رو مینویسه و نویسنده بزرگ یه داستان بزرگ راجع به شخصیت ها...خداهایی مانند پل استر و جان اشتاین بک و پاموک سرگذشت نسل ها رو مینویسن و نویسنده های بزرگ داستان آدما رو.
با خوندن دومین کتاب از پل استر برام روشن شد که شهر(در این دو داستان ،نیویورک)و شانس یا تقدیر چیزایین که داستان های استر رو به هم وصل میکنه.
March 26,2025
... Show More
I am beginning to love Auster, in the way that I love Cormac McCarthy, for his postmodern, pointless, but not-quite-so pointless, view of life.

Moon Palace is an accessible story. There are no absurdist meanderings or confusing psychological side trips here. No, this is the straightforward chronicle of Marco Stanley Fogg, a young man, an orphan, struggling to find his identity and his place in the world. And it is the stories of those he comes to meet along the way, his friends, family and lover. The narratives flow back of forth in time and place. They loop and connect in unexpected and surprising ways, and we begin to see the bigger picture as the stories come together, seemingly by coincidence.

But is it coincidence? Are these connections all just the vagaries and asynchrony of life? Is there sense and meaning to our life, or is it all just meaningless and senseless? And thrown into the whoe mix are Auster's underlying themes of the struggle for identity.

Auster is a smooth and eloquent writer. He defty folds in and plays with the tenets of postmodern existentialism, but somehow seems to give it all substance.

Yes, Moon Palace is a remarkable book. 5 stars indeed.
March 26,2025
... Show More
Review giữa hai đỉnh cơn sốt.

Tôi chưa từng có ý định viết bất kỳ điều gì về sách của tác giả Paul Auster, đơn giản là tại chúng hay quá rồi nên ngoài khen “hay” ra thì tôi chẳng biết nói gì hơn. Nhưng dịp này là một dịp đặc biệt với tôi. Cách đây 5 ngày rưỡi, bằng một lộ trình bí mật nào đó mà chỉ có người đưa thư mới biết - vì địa chỉ nhận nằm trong khu vực không nằm trên bản đồ, không có họ tên đầy đủ lẫn sdt liên hệ của người nhận - cuốn Moon Palace đã bay qua song cửa để hạ cánh xuống căn phòng của tôi. Món quà từ một người xa lạ, trên bìa lót, bạn ấy ghi mấy chữ “Hello Stranger” (chính xác là Stranger viết hoa với nét chữ rất xinh); thế là từ đó, một trận ốm lê lết, một-trận-ốm–một-năm-mới-diễn-ra-có-dăm-lần của tôi… bắt đầu. Những lần hơi tỉnh giữa hai cơn sốt, tôi bò dậy nấu cháo ăn, uống thuốc, cho mèo ăn, trèo lên giường đọc cuốn sách này cho đến lúc mệt quá mà thiếp đi. Nói thế để biết, ngay cả đến bây giờ, ở vào một thời điểm đã quá xa so với lần đầu tiên tôi đọc Moon Palace lần đầu thì nó vẫn là một cuốn sách đầy kịch tính & duyên nợ với bản thân tôi.

Tôi là người nhạy cảm với ánh sáng của mặt trăng, vào những đêm có trăng, tôi thích đi dạo nhưng khi ngủ tôi thường phải đóng kín toàn bộ cửa, nhét các khe hở để đảm bảo rằng ánh sáng ấy không lọt vào phòng. Sau này tôi phát hiện ra mình sợ ánh sáng của đèn đường hơn cả ánh sáng của mặt trăng, mà đèn đường thì hôm nào cũng bật, đúng là tai họa. Ấy vậy mà từ sau khi đọc Moon Palace, khi đặt lưng xuống giường, thay vì chong mắt lên nhìn tường tìm ánh sáng đèn đường hắt qua ô cửa, tôi đã vận dụng toàn bộ sự tưởng tượng cộng thêm vài khuôn mẫu trong những bộ phim truyền hình Mỹ lấy bối cảnh NY mà tôi đã xem để mường tượng ra “một bảng hiệu bằng đèn neong, một khoảng sáng chói nhấp nháy những chữ màu hồng & xanh nước biển tạo thành cụm tù MOON PALACE”. Nếu như nhân vật chính xem bảng hiệu này là một “thông điệp từ trên trời rơi xuống”, “ám ảnh tâm trí tôi với sự bí ẩn & sự kì diệu của một lời sấm truyền”, là một hình ảnh liên quan đến sự mạc khải thì bản thân tôi xem nó là một minh chứng rõ ràng cho sự tài tình của Paul Auster trong việc tìm ra chi tiết đáng giá & dùng câu chữ của mình để tải một hình ảnh nặng khoảng vài KB xuống não bộ của độc giả, là tôi đây. Trong suốt phần còn lại của tác phẩm, từ Moon trong cụm Moon Palace sẽ còn được tiếp tục được nhắc đến như là một phần của phép liên tưởng hoặc so sánh (ngày con người lên Mặt Trăng, tên ban nhạc của người bác, …) tuy nhiên, tôi thích nghĩ đến bảng hiệu này ở góc độ là một cái bảng hiệu riêng biệt trong hàng ngàn cái bảng hiệu ở một thành phố luôn nhấp nháy ánh đèn như NY, và Moon Palace đóng vai trò là một đốm sáng neo giữ tâm trí người thanh niên trẻ vô cùng cô độc này. Nó tựa như đốm lửa kì diệu trên tay Cô bé bán diêm, gợi nhắc về những người thân anh ta đã từng có, với thời gian tươi đẹp mà anh ta đã từng trải qua sau khi tất cả những dấu hiệu khác tan rã dần: bạn bè, trường lớp, mối quan hệ xã hội, người bác, hơn 1.000 cuốn sách, bộ áo quần cũ, ý chí sống… là đốm sáng giữ anh không bị mất hút trong thành phố này, nơi mà sự sinh ra hay biến mất của ai đó rồi cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên. Là một người mê sách cũ, tôi đặc biệt thích thú với hình ảnh gia tài thừa kế là hàng nghìn cuốn sách cũ đựng trong một đống hộp các tông, rồi những hộp sách ấy được mang ra làm đồ nội thất, nào bàn nào ghế nào giường... sau rốt, nhân vật “tôi” từ từ tháo dỡ hết mọi thứ để đọc & đem bán từng cuốn một. Những trang sách ông mô tả mối gắn kết khăng khít của nhân vật Tôi với những món đồ do người bác để lại làm tôi xúc động vô cùng. Có lẽ việc tôi thấy đồng cảm là bởi cho đến tận bây giờ tôi vẫn có thói quen mặc áo quần của bố mẹ, đó là một cách tuy có phần hơi lạ lùng để thể hiện tình cảm, không chỉ là thứ tình cảm khó thổ lộ trực tiếp với đối tượng mà còn là tình cảm yêu thương không còn đối tượng để thổ lộ.

Bối cảnh trong Moon Palace là nước Mỹ thập niên 60-70 của thế kỷ trước, tức là nhân vật Fogg cũng cũng xêm xêm tuổi với các nhân vật trong Rừng Na Uy của Haruki Murakami & các bạn trẻ trong Sáu người đi khắp thế gian của James Michener, với nhiều biến cố chính trị xã hội (phản chiến, chiến tranh, bãi khóa, ra đời nhiều loại chủ nghĩa & phong trào mới…) Dù nhân vật tôi đã triết lý, cố tình bao biện cho hành động của mình nhưng rõ ràng là anh ấy không tỏ ý theo đuổi hay phản kháng bất kỳ quan điểm nhân sinh quan đương thời nào như những người trẻ khác mà ngược lại anh hoàn toàn lãnh đạm trước hiện thực, dần dần chỉ tập trung cho sự tồn tại sinh học của mình. Thứ trọn vẹn anh ấy có là nỗi cô đơn ^^ Vâng, quay đi quay lại vẫn là chuyện cô đơn/cô độc =))) Không biết là sách chọn người hay người chọn sách nữa ==
Cùng là nỗi cô đơn nhưng kiểu cô đơn trong Haruki là kiểu cô đơn dễ chịu & “mong là”: anh có một khoảng thời gian rảnh, có một món tiền nhỏ nhưng đảm bảo cho những nhu cầu cơ bản, có một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, nghe nhạc, nấu ăn, đọc sách, chiêm nghiệm, được dẫn dắt bởi trực giác hoặc một mệnh lệnh rõ ràng… còn nỗi cô đơn trong sách của Paul là kiểu “thực ra là” & “đầy khốn khó”. Với bất kỳ ai đã từng trải qua một cơn trầm cảm nặng, người ta sẽ nhận ra ngay, chuỗi sự kiện mà nhân vật tôi đã trải qua sau khi trở về từ đám tang của người bác không có gì khác hơn một đợt trầm cảm nặng nề sau khi mất người thân. Về cơ bản, khi trầm cảm, người ta sẽ thây kệ sự đời, chỉ muốn cuộn người lại rồi tìm cảnh tìm cách hủy hoại bản thân để chấm dứt nỗi đau nội tâm, một vài người tự sát, một vài người giống M.S. Fogg, rút bớt từ từ cái gánh nặng mang tên “Sống”. Đây là câu trả lời của nhân M.S. Fogg khi được hỏi về công việc của mình: “Nhưng tôi có làm việc mà. Buổi sáng tôi tỉnh dậy giống như mọi người, rồi tôi tìm cách cố gắng sống thêm một ngày nữa. Đó là công việc toàn thời gian. Không nghỉ uống cà phê, không nghỉ cuối tuần, không tiền thưởng, không ngày phép. Tôi có phàn nàn đâu, ông thấy đấy, nhưng tiền lương thấp quá”. Nặng nề đến từng ngày như thế đấy.

Khi những người bình thường gặp khó khăn, họ đặt câu hỏi về vấn đề của mình để tìm cách khắc phục nó, người đang ở trong trạng thái trầm cảm thì không đặt câu hỏi hoặc đặt một câu hỏi sai và cứ thế băm bổ tiến về hướng của cái chết. Fogg có sức khỏe, có khối óc, có bằng cấp, tưởng gì chứ để tìm một công việc để nuôi thân thì quá dễ, nhưng không, đứng từ phía nhân vật tôi, điều đó thậm chí chưa từng là một lựa chọn dù đó là lựa chọn có vẻ đúng nhất. Hoặc có thể giả thiết rằng, riêng sự lựa chọn không “tự sát” để chết ngay của Fogg đã đã bao hàm một lời cầu cứu, một sự chống cự yếu ớt, một sự cầm cự để chờ Kitty, Zimmer hoặc ai đó đến cứu. Ta hoàn toàn có thể xem toàn bộ phần 1 & 2 của cuốn Moon Palace là một bản tham khảo có giá trị về chứng trầm cảm ở góc nhìn thứ nhất, xác thực & tỉ mỉ một cách đáng kinh ngạc.

Cuộc đời một con người, nếu có thể vượt qua những thời khắc tối tăm như thể bản thân chìm xuống tận cùng đáy đại dương, thì sau này người ấy sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng. Đây mới là lúc toàn bộ câu chuyện trong cuốn sách này bắt đầu sinh sôi, lan tỏa, biến hóa theo mọi hướng mà vũ trụ muốn, vì nó đã có một điểm tựa để khởi đầu. Đó cũng một là tiền đề cho phép ta hy vọng về những điều tốt đẹp nối tiếp cái kết mở của tác phẩm này.

Tìm được một cuốn sách hay đã khó, tìm được một cuốn sách mà như được viết riêng cho mình, cảm nhận được mối gắn kết mạnh mẽ đến thế giữa bản thân mình & nhân vật thì đúng là phải có duyên lắm mới được. Lại càng duyên hơn nữa là dù bản thân tôi đã cố lùng để mua bằng được cuốn sách này nhưng mãi mà không được thì cuối cùng nó lại xuất hiện trên giá sách của tôi theo cách tôi chưa từng ngờ tới. Ngẫm lại thì, cái thế giới “tưng tửng” này, thế mà buồn cười. Giờ mà tôi quay nói “Cám ơn nhé, người lạ” thì hình như nghe cũng thật buồn cười quá, phải không?
March 26,2025
... Show More
Ovo možda jeste za Ostera prosečan roman, ali čak i takav je odličan. Kombinacija priče o odrastanju, traženju porodice, samog sebe i smisla u životu, prepliće se sa elementima trilera i američke istorije s kraja 60-ih.

Narator (Marko Fog, koji 1968. ima 21 godinu, i da, Osterov je vršnjak) nam u prvih dvadesetak redova otkrije sve što će mu se desiti, što bi valjda trebalo da znači da priča zbog toga gubi na zanimljivosti i napetosti - ali ne kod Ostera. Radnje su izmešane, viđene i prepričane iz različitih parova očiju, a vremena zbivanja se mešaju.


March 26,2025
... Show More
M’agrada molt com escriu Auster, les metàfores, la forma d’enllaçar les situacions i quadrar-ho tot, i com aconsegueix així fer-te tenir interès per una història i uns personatges que segurament d’altra manera no m’haurien agradat. Però el viatge que ens proposa, malgrat els seus alts i baixos, flueix de meravella i es gaudeix molt.
March 26,2025
... Show More
J'ai lu du Auster il y a très longtemps, quand j'ai commencé à apprendre l'anglais et la il s'est trouvé que j'avais une copie de Moon Palace en ma langue maternelle. J'en suis ravi.
Le roman -ou l'intrigue- est fondé sur l'idée que tout ce qui nous arrivent dans la vie arrivent "par hasard", que le hasard a un rôle déterminant sur la cour de notre vie, même si nous faisons des choix, prenons des décisions par notre volonté. Et c'est une perspective qui me convient assez bien. C'est l'arrière plan de tous les romans d'Auster et c'est la raison principale pour laquelle je l'aime. Deuxièmement, son récit est très limpide. Il n'existe pas chez Auster des détails excessifs sur le décor. Il ne fatigue pas le lecteur, même si parfois on peut profiter de ces moments de descriptions longues chez d'autres auteurs. Lui, il est très clair. D'où sa compatibilité avec de différents types de lecteurs, comme moi, par exemple, à l'époque où j'avais le niveau elementary en anglais.
Enfin, et surtout, Auster raconte l'histoire de l'autre Amérique, celle des "losers". C'est anti-American dream. On voit les familles/les couples déchirés, les SDF et les déceptions des gens ordinaires comme vous et moi et c'est ce qui m'intéresse plus dans la littérature américaine.
March 26,2025
... Show More
Marco Stanley Fogg is a typical Auster character, the boy with the wacky childhood and tormented family history. His father is unknown, his mother was hit by a bus, the itinerant musician uncle who took care of him through later childhood soon dropped dead too. After almost checking out on life, Fogg starts working for an old man who tells him his own wacky life story. Then it all ties up at the end.

I enjoyed this, although there were parts I found problematic (especially the relationship with Kitty Wu). The part I liked best was the old man's story.
March 26,2025
... Show More
Beautiful novel in wonderful prose. It reminded me in some ways of one hundred years of solitude, but less magical realism.

4*
Leave a Review
You must be logged in to rate and post a review. Register an account to get started.