Olen pitkään aikonut lukea Frank McCourtin Liitupölyä. Nyt vihdoin päätin lukea sen Helmet-haasteen kohtaan 2, kirjan on kirjoittanut opettaja. Odotin kirjalta paljon, koska pidin Seitsemännen portaan enkelistä kovasti. Tämä nyt ei kuitenkaan oikein iskenyt. Kirja lojui puoliksi luettuna pitkään, kun luin kiinnostavampia kirjoja. Loppuun kuitenkin luin lopulta.
Kirja oli mielestäni jotenkin veltto, samoin kuin McCourt opettajana vaikuttaa olleen - sikäli kuin tätä tulee lukea elämäkerrallisena. Ehkä odotin jonkinlaista kuolleiden runoilijoiden seuraa, jossa omintakeinen opettaja saa kaikki innostumaan asiastaan. Kyllähän McCourtkin lopussa saa oppilaat puolelleen ja ehkä ymmärtämään jotakin kirjallisuudestakin, mutta itse suhtaudun opettajuuteen vähän eri tavalla. Ehkä omituisten, opetussuunnitelmasta viis veisaavien kylähulluopettajien aika on ohi? Tarinoilla toki on merkitystä, ja lopussa oli terve ajatus: ”Luokassa on opittava viihtymään.” Happinaamari ensin omille kasvoille, sitten vasta pelastetaan lapsi.
This author wrote ANGELA'S ASHES which I have not read, but the title of course intrigued me.
There is a lot of adult information and language, not for the junior high yet.
I could identify with this author on many different levels. I haven't cheated on my wife (or gotten a divorce). I teach junior high, maybe that's the difference (I guess I also teach fifty years after McCourt).
However, when he talks about the suitcase full of papers watching you from the corner (definitely been there and done that).
He takes greater chances than I do (as I give tests and quizzes over what kids read). However, I understand his point. I don't see him asking teachers to follow his model (ask kids to like them, etc.)
I see him sincerely recounting his thought process. His character flaw (one that I share more than I care to admit) is caring about what kids think of him. There are definite comparisons. There are teachers in the book and in real life who DON'T care what the kids (parents, etc) think of them, and they don't necessarily reach the kids in the same way.
Language arts is a different animal than teaching math and history where there are right and wrong answers. We can all read the same poem, believe something is being said (from our own personal experience) and all be right (to a certain extent).
"Why fear the criticism of others when you, yourself, are first out of the critical gate?" Too close to home sometimes.
In Teacher Man, Frank McCourt relates his thirty-five year experiences as a classroom English teacher. He tells it in a straightforward simplistic style that lets the reader gain insight into what many classroom teachers in inner city schools face, teaching five classes of thirty-five students from diverse backgrounds, dealing with all the other things that are required in addition to teaching. His first days as a new teacher he becomes victim of his storytelling prowess. It doesn’t take long for his students to use this as a way to distract him from the lessons he is prepared to teach. He tells them of his life in Ireland; his problems in school, and the jobs he held before becoming a teacher. He relates to them and their parents and the students open up to him. Still he discovers ways to get through to the students on whatever level they happen to be. Since he teaches in a vocational school, most of his students are not going to college. He encounters problems with some of the administrators at the schools where he teachers. He gets his masters in English and gets a position as an adjunct lecturer at Brooklyn Community College. Instead of five classes of English each day, he teaches five classes each week. “I am in Heaven,” though his salary is cut in half. This lasts a year. He goes back to teaching high school. Through the years he learns much. This is an engaging autobiography told with self-deprecating humor and insight. Having been in the trenches, I can relate.
This book doesn't fall into my normal type of readings. That doesn't account for the low rating though. I needed to read this for my book club (I know I sound like I have to justify why I read this book, sorry). I love my book club, because I get to read books I normally wouldn't, at least not right away.
I didn't like this book for a number of reasons. Frank McCourt's writing didn't appeal to me. Most of the book seemed like one long diatribe about how sucky it was to be a teacher. A lot of us know that teachers are underpaid and not appreciated, but they are needed more than anything. I just don't want to read about it for a least two hundred pages. To me it seemed like McCourt wanted an audience to his frustrations. I get that... but, don't also describe how bad of a teacher you were. That wont gain you any sympathy points either.
What I did like was the sections about some of the students he taught. I wish there could have been more for me to enjoy. I wont let this keep me from reading other biographies. I don't want to be elitist in my book selections.
Hihi, đây là 1 cuốn sách không có mục lục, nhưng được đánh dấu 3 phần la mã rõ rệt :) Nên thôi, mình cứ đọc, từ chữ này tới chữ kia, qua trang này sang trang kế, như cách mà ông thầy McCourt (tác giả) đang kể chuyện vậy :)
Đọc "Người Thầy" ngay lúc mình đang trong tiến trình dự tuyển làm 1 cô giáo; và, bằng 1 cách nào đó, McCourt đã tiếp thêm sự tự tin trong mình!
Mình xin phép được gọi tác giả là ông, thầy McCourt hay kể cả bằng nguyên cái tên McCourt thôi, thay cho đã gọi là ông thầy, để cho gần gũi - là gần với cái đời, cái bên trong ông và 1 McCourt khác bên ngoài mà ông cố gắng, xây dựng hay thể hiện trước học sinh.
Nghĩa là, có 2 con người trong 1 ở câu chuyện này, và có nhiều McCourt khác nữa bắt gặp lúc này, lúc khác. Ví như, McCourt - 1 tay mick nhỏ con làm khuân vác ở bến tàu; McCourt bé bỏng theo mẹ sắm quần áo, vali trước ngày theo tàu vượt đại dương tới nước Mỹ xa xôi và ngạc nhiên với bà mẹ mạnh bạo, gây gổ khi mua đồ rồi mặc cả; McCourt ăn bánh mỳ kẹp của học sinh ngay trong ngày đầu "ra mắt" đám học trò - đám choai choai Mỹ; McCourt "đọc" mọi dấu hiệu, mọi ý đồ lẩn sau thái độ, hành vi của đám choai choai ấy để mà dự định "đối phó" như nào với chúng tiếp theo; McCourt học đại học, học tiến sĩ; McCourt làm tình với cô y tá trên tàu tới Berlin dù mấy phút trước mới vẫy chào người vợ mà từ hướng boong tàu ông không thấy, cũng không biết là vẫy chào điều gì; McCourt nhẩm đếm số trang các bài văn mà ông sẽ phải chấm, nhẩm tính số giờ mà ông đã dạy, số học sinh đã theo học lớp ông; McCourt tiếp phụ huynh các em; McCourt gặp thầy hiệu trưởng vô tình đã đứng ngoài cửa lớp và trông thấy một-thầy-giáo-ăn-bữa-trưa-trước-lớp & lúc bấy ông biết, học sinh của mình và mình, trước hiệu trưởng và cả phụ huynh nữa, là một phe rồi - một kiểu đoàn-kết-thầy-trò, thay vì là những đứa trẻ chống đối, gây chú ý trong lớp!; McCourt đi giao lưu với giới nhà văn v.v và v.v. Nghĩa là bề ngoài McCourt giữ nhiều vai như thế trước đám choai choai Mỹ, thế nhưng, con người bên trong, đâu đó lại là 1 McCourt nhút nhát, ít tự tin vào việc dạy học của mình hay cho rằng mình là kẻ dối trá, đâu có dạy dỗ gì đám học trò (dù không ít lúc ông cũng tự động viên - tôi kể chuyện là đang dạy học chứ!), và cũng ngại ngùng làm thân hay trò chuyện, an ủi học trò ngoài hành lang như các thầy cô khác, bởi ông không biết phải nói gì! Thế ấy mà, ở mỗi chuyện, mỗi "trò" ông bầy ra cho chúng, một kết luận phải được đưa ra như cách mà các ông thầy khác vẫn làm - "phải rút ra được cái gì đó chứ!", một lời tự thoại của McCourt trong giờ sáng tác. Cơ thế, những lúc ông được khen tặng bởi 1 thầy giáo khác, bởi giám vụ, hay khi ông tự thấy mình khai sáng cho đám trò điều gì mới, những suy nghĩ vui vẻ lại tung tăng nhảy nhót trong ông. Thật hạnh phúc mà! Thế mới có những lớp học như ta thấy dưới đây.
Điều đặc biệt rằng, mình nhận được từ McCourt, tinh thần của sự tôn trọng và đề cao học trò hết thảy - cho dù câu chữ ông viết chỉ để nói rằng ta cần lấy lòng bọn chúng, để chúng hợp tác với ta, không thì rồi ông sẽ mất việc dạy chẳng ai thèm này! Cũng bởi, đó chính là những thợ máy, thợ thiếc, thợ may tương lai, chính là một điền chủ tương lai của đất nước này.
Ở lớp học của thầy McCourt, các em không nhất thiết phải phản ứng trước mọi kích thích trong vũ trụ, các em không buộc phải như vậy nếu không muốn dù thầy có hỏi em chuyện gì đã xảy ra chăng nữa, có gì đấy diễn ra trong đầu óc các em, thì kể cả không có gì hết cũng chẳng sao.
Ở lớp học của thầy McCourt, các em đọc công thức nấu ăn trên nền nhạc đệm; đọc mục phê bình các quán ăn; ngồi ăn ngoài công viên với các món tự đem đi; đi tàu điện tới xi nê xem 2 lần 1 bộ phim; đi xem diễn kịch vở Hamlet; hay còn có hẳn 1 hợp tuyển thư xin lỗi- một trường ca những lời xin lỗi như "Thư Adam xin lỗi Chúa Trời", "Thư Eve xin lỗi Chúa Trời", cũng có một danh sách dài dần ra các nhân vật có lý do để xin lỗi nữa cơ - Eva Braun bạn gái của Hitler, Julius và Ethel Rosenberg bị tử hình năm 1953 về tội phản quốc, Judas một trong 3 đệ tử của Chúa Jesus bị kết tội đã "bán đứng" Chúa cho quân La Mã, Attila chúa Hung nô, AlCapone trùm Mafia ở Mỹ những năm 30 của thế kỉ trước... Và, học trò, mỗi đứa còn có thể tự cho điểm mình!
Ở lớp học của Thầy McCourt ấy, những câu chuyện tiếp nối các câu chuyện mà đám học trò có thể tự huyễn hoặc ra trong giờ sáng tác, có thể chỉ từ 1 minh họa cây bút với phần giảng ngữ pháp, hay kể về bất cứ chuyện gì mà chất liệu là cuộc sống thường ngày của các em - như thầy McCourt đã cật vấn về bữa cơm gia đình các em mỗi khi lớp học rơi dần vào bế tắc vậy!
Ở lớp học của Thầy McCourt, có Kevin tóc hung "bất trị", luôn giấu đầu trong mũ và làm việc với hàng trăm lọ màu nước khô cứng ngày qua ngày, rồi đi lính và bị mất tích ở Việt Nam! Có Serena trong đám con gái da đen, nói không thèm đi chơi với con trai, chỉ đi chơi với đàn ông thôi, mồm miệng sắc lẻm, đầu trò trêu chọc một-quả-núi-lên-xe- điện và lại dễ dàng bày tỏ tâm tư với ông tài xế xe bus. Có Andrew ngồi nghiêng ngả trên ghế, Andrew xung đột với thầy giáo, Andrew xung đột với chính mình và có hình bóng June trong đôi mắt Andrew (con trai của cô gái học cùng Đại học New York mà thầy McCourt muốn trò chuyện suốt đời cơ). Rồi có Beny "Bùm Bùm" Brandt đai đen võ Karaté mà thầy McCourt đối đầu, túm chân, kéo mạnh làm Brandt ngã ngửa để "cứu thân thầy" theo cách Brandt bảo, và Brandt đi chùi nhà vệ sinh, Brandt nhìn bàn chân mình, Brandt còn chẳng bực mình khi tuân theo những lời vô lý của ông thầy người Nhật mà nó đòi theo học võ (suốt 6 tuần trước khi nó có thể học bài võ đầu tiên). Có Ken - một học sinh Đại Hàn, ghét bố nó bởi luôn bắt nó phải đạt những danh hiệu lớn lao, phải học dương cầm khi nhà còn không có đàn; Ken muốn vào Stanford ở California càng xa bố nó càng tốt, còn bố nó một mực muốn nó vào Harvard; và Ken suy nghĩ về ông bố - từ Đại Hàn sang, cả ngày lẫn đêm bán trái cây và rau quả, tiếng Anh bập bẹ không đủ để giao tiếp hằng ngày, nai lưng làm lụng để con cái được học hành đàng hoàng chứ không thất học như ông ngày trước; và Ken khi ấy, khi gục khóc trước mọi người trong lớp học ở Stanford bởi bài thơ mà nó thích nhất, hóa ra lại là bài "Điệu Valse của cha tôi" thì nó đã trút được gánh nặng ghê gớm, về mọi thứ chất độc trong bộ máy tuần hoàn của nó khi nó từng mơ bóp nghẹt thở ông bố nó khi cả 2 qua một ngõ hẻm tối tăm...
Và còn nhiều những cái tên, những dáng hình học trò khác nữa chứ, đúng như McCourt đã kể rằng ở 1 lớp học mà có "đứa hay mách lẻo, đứa làm hề, đứa đạo đức, đứa hoa khôi, đứa tình nguyện làm mọi việc, đứa nhà quê, đứa xuẩn ngốc, đứa cuồng tín tôn giáo nhìn đâu cũng chỉ thấy tội lỗi, đứa hay nghĩ ngợi ủ ê ngồi tận cuối lớp đăm đăm nhìn mặt bàn, đứa vui tính, đứa thánh thiện.."
Mình được cuốn theo các cuộc chuyện, các tự vấn, các mảnh đời xung quanh của McCourt, và cũng từng bị nhiễm một cách thật oái oăm cái cách mà ông (bên trong) ca thán, tự diễn biến, chửi bới ngang tàn với những xung đột bên ngoài (đến nỗi mình thả ra những dòng chữ chửi bới om sòm khi không vừa lòng với người khác). Thật là kì cục như vậy, mình phát hiện ra 1 "khả năng" của bản thân như thế mà trước đây có muốn chửi mình cũng ko biết chửi thế nào =))
Cuối cùng, để kết lại, mình nhận được thông điệp về việc xây dựng sợi dây kết nối thầy trò trong lớp học, dựa trên sự đánh giá cao học trò, tôn trọng học trò và lắng nghe chúng. Một cuốn tự truyện truyền cảm hứng!
This was a random re-read for me (left my book at home, and grabbed it from my classroom closet!), but I’m glad I read it again. Frank McCourt is one of my all-time favorite authors/memoirists. It’s humbling to see that he, too, began in the classroom. This final installment of his life story makes me wonder what things I still have left in me outside of it.
One of my favorite quotes in the book came in the final pages:
"Every moment of your life, you're writing. Even in your dreams you're writing. When you walk the halls in this school you meet various people and you write furiously in your head. There's the principal. You have to make a decision, a greeting decision. Will you nod? Will you smile? Will you say, Good Morning, Mr. Baumel? or will you simply say, Hi? You see someone you dislike. Furious writing again in your head. Decision to be made. Turn your head away? Stare as you pass? Nod? Hiss a Hi? You see someone you like and you say, Hi, in a warm melting way, a Hi that conjures up splash of oars, soaring violins, eyes shining in the moonlight. There are so many ways of saying Hi. Hiss it, trill it, bark it, sing it, bellow it, laugh it, cough it. A simple stroll in the hallway calls for paragraphs, sentences in your head, decisions galore."
This could just as easily be a book about writing, and not just an autobiography / memoir. I enjoyed reading about the ways "Teacher Man" was able to get the kids writing: cookbooks, poems, dinner conversations, songs, and just generally connecting with his students and getting them to open up and see that their everyday experiences were worth writing about... and that their "material" and sources of information were not that different than some of the famous writers that they were studying about in class.
Not as heavy in subject matter as his other works, but still peppered throughout with that Irish wit that is a trademark of McCourt. There's a bonus in the audio version in that the narrator is McCourt. So, along with his wit you also hear his specific intonations, dialect, tone, and accent which enhances things even further and gives exact meaning to his words. McCourt's teaching methods for creative writing are innovative for the times they occurred in, and made for a very entertaining story.
Whether you agree with his style of teaching or not, the man can write. I've read Angela's Ashes (actually listened to him reading his own book on audio). And I truly loved his writing. This book, well, there are times when I'm like, what the heck kind of teacher are you? But, like me, he really is a late bloomer. So many stories of his students reminded me of my recent visit to NYC. My love and I went to visit the Tenements in NYC. We thought that it was a part of the National Parks because it's on their website. But it's really it's own thing. It's where the term "sweat shop" was originated. And so we saw actual, original sweat shops in the original garment district of NY. You can't go and not hear, also, about the lives of immigrants fighting to make a way to make the American dream happen for themselves or their progeny. This just added to those stories because McCourt is also a kind of immigrant. It's just fascinating. But I also learned a bit about pedagogy. The last 1/4 of the book really resonated with me.
This is a hard one to review. You almost can’t. It is full of heartfelt, personal emotion. How can you review that? There are definitely 5-star passages, especially if you have been a teacher and understand that each child is an individual who comes to the classroom with a unique perspective and background. There are also passages that I find difficult to read and to recommend but I would venture to guess that you would not know the author, Frank McCourt, if they were excluded. Your heart will ache for Frank McCourt after reading this memoir.
These quotations resonate like a tuning fork in my teacher's heart:
"And you call yourself a teacher? I didn't call myself anything. I was more than a teacher. And less. In the high school classroom you are a drill sergeant, a rabbi, a shoulder to cry on, a disciplinarian, a singer, a low-level scholar, a clerk, a referee, a clown, counselor, a dress-code enforcer, a conductor, an apologist, a philosopher, a collaborator, a tap dancer, a politician, a therapist, a fool, a traffic cop, a priest, a mother-father-brother–sister–uncle–aunt, a bookkeeper, a critic, a psychologist, the last straw" (19).
"Hey, Mr. McCourt, did you ever do real work, not teaching, but, you know, real work?" "Are you joking? What do you call teaching? look around this room and ask yourself if you'd like to get up here and face you every day. You" (57).
"My arithmetic tells me that about twelve thousand boys and girls, men and women, sat at desks and listened to me lecture, chant, encourage, ramble, sing, declaim, recite, preach, dry up. I think of the twelve thousand and wonder what I did for them. Then I think of what they did for me" (66).
"Facing dozens of teenagers every day brings you down to earth." (67)