Community Reviews

Rating(4 / 5.0, 98 votes)
5 stars
30(31%)
4 stars
34(35%)
3 stars
34(35%)
2 stars
0(0%)
1 stars
0(0%)
98 reviews
April 25,2025
... Show More
فعلا فقط در این حد که بگم شاهکار بینظیری بود. بعدا میام یه ریویو خوب واسش مینویسم
April 25,2025
... Show More
Magnificent! Well this was a trip down memory lane.. I read this over and over as a teenager. It was my first ‘racy’ book. At the time it was the Meggie/Ralph relationship I was most focused on. And then Richard Chamberlain and Rachel Ward went and ruined it. They just weren’t how I ‘saw’ Meggie and Ralph. So when I rated this from memory, I gave it a mediocre 3 star rating. Now I am older and wiser. I loved it all, but particularly enjoyed the evolution of the relationship between Fee and Meggie. And the relationship between Justine and Rainer was the most romantic. Despite a book containing so many men, this book is, for me at least, all about the women. And all about the pain we choose for ourselves:
‘The bird with the thorn in its breast, it follows an immutable law; it is driven by it knows not what to impale itself, and die singing. At the very instant the thorn enters there is no awareness in it of the dying to come; it simply sings and sings until there is not the life left to utter another note. But we, when we put the thorns in our breasts, we know. We understand. And still we do it. Still we do it.’
April 25,2025
... Show More
Jau ilgą laiką vis planavau,jog norėčiau perskaityti šią knygą ir vis atidėdavau.. Pati nežinau kodėl.
Tačiau dabar nusprendžiau,o galbūt ir jaučiau,jog atėjo būtent šitos knygos laikas. Ir nei kiek neapsirikau, jog pagaliau ją perskaičiau.


Šis pasakojimas apie Klierių šeimą. Knygoje esame supažindinami su kiekvienu iš jų. Bene iš jų ryškiausia ir išsiskirianti savo charakteriu - Megė, vienintelė dukra jų šeimoje.
Šeimos vyriausiasis tėvas, Pedis, gauna telegramą nuo savo sesers Merės, kuri pasikviečia jų visą šeimą į Australiją.
Nieko nelaukdami jie iškeliauja, nes tai puiki proga visai šeimai gyventi oriai.
Čia atvykus juos pasitinka Merės geras draugas kunigas Ralfas. Jam nuo pat pradžių mažoji Megė pasirodo nepaprasta būtybė.
Pamažu tarp šeimos narių bei kunigo užsimezga žavi draugystė.
Bėgant metams Ralfas pastebi, kaip Megė tampa moterimi, ji jau ne ta maža mergytė, kuri prieš daug metų atvyko į Australiją. Staiga tarp Megės ir Ralfo užgimsta neplanuoti ir netikėti jausmai..
Ar pavyks kunigui atsispirti šiam žaviam, neatrastam ir nepažintam jausmui?


Sunku net ir papasakoti, kokie jausmai aplanko baigus skaityti šią knygą.. Tiesiog kiekviena turite ją perskaityti.
Tai iš ties nepaprasta knyga su neeiliniais veikėjais. Knygos anotacijoje buvo tokie žodžiai,kuriuos perskaičiusi nesupratau, kas buvo tuo norima pasakyti. Bet užvertus paskutinį šios knygos puslapį man jie pasidarė tokie aiškūs..Ir tokie nuostabūs..
"Yra legenda apie paukštį, kuris gieda tiktai vieną vienintelį kartą gyvenime, bet daug gražiau nei kas kitas šioje žemėje.
Palikęs lizdą, jis leidžiasi ieškoti erškėčių krūmo ir neturi ramybės tol, kol suranda. Tada pragysta tarp dygių šakų ir, spausdamasis krūtine prie ilgiausio, aštriausio spyglio, persiveria širdį. Mirties valandą, užmiršęs viską, jis gieda taip, kad jam neprilygsta nei vieversys, nei lakštingala. Nepaprasta jo giesmė, vienintelė gyvenime, ir už ją atiduodama gyvybė. Tačiau visas pasaulis klausosi nuščiuvęs, ir Dievas šypso danguje. Nes tai, kas geriausia, atitenka per didžiausias kančias.. Bent taip sako legenda."
Tad manyčiau,jog ši įžanga geriausiai ir apibūdina tai,kas laukia šioje knygoje. Šią knygą reikia išjausti ir išgyventi kartu su jos veikėjais.. Pradėję nenurimsite, kol neperskaitysite jos visos.. ❤️
April 25,2025
... Show More
I read this book for the first time more than 20 years ago, and now having reread it, I still like it just as much - although I forgot how sad the whole thing was.
April 25,2025
... Show More
I have been consumed by this: heart and soul. The thorn bird sings only once in its life before impaling itself. But the song is so sweet that even God smiles for its song comes at a great sacrifice: life.
I’m in utter awe.
The Australian outback is a harsh land. Built for the strongest of humans to survive. The Clearys are a large family who’ve migrated from NZ to Australia to manage Paddy’s sister’s sheep station.
In the isolation of the outback, there are few relationships that develop but a young priest takes them under his wing and favours young Meggie as she is but the only daughter of a family of boys.

This is a love story. One in which a man struggles with his identity as a priest vs his weakness as a man; and the blossoming love for a girl who becomes a woman. The realization and the strength Meggie had, to know the one true love she has, belongs to the church.
The sacrifices that are made; the trade offs never equal.
A holy saga of life.
A favourite of my mom’s which is now a favourite of mine.
5⭐️



April 25,2025
... Show More
2nd re-read and it still has not lost anything. A more review-like compilation of thoughts will be forthcoming in a few days.
April 25,2025
... Show More
I read this after I watched the excellent TV series starring Richard Chamberlain. Both the series and the book were utterly amazing. The following epigraph at the beginning of the novel gives you a hint of what is to come.

There is a legend about a bird which sings just once in its life, more sweetly than any other creature on the face of the earth. From the moment it leaves the nest it searches for a thorn tree, and does not rest until it has found one. Then, singing among the savage branches, it impales itself upon the longest, sharpest spine. And, dying, it rises above its own agony to out-carol the lark and the nightingale. One superlative song, existence the price. But the whole world stills to listen, and God in His heaven smiles. For the best is only bought at the cost of great pain.... Or so says the legend.


Read the book AND watch the first series, adapted from the book. (The second season of the series was a bust, unfortunately. All the characters were terribly miscast in the second season and it was just dreadful, sadly.)
April 25,2025
... Show More
Sięgnęłam po tą książkę tylko dlatego że moja mama ją uwielbia. Po przeczytaniu jestem tak samo zachwycona, nowy ulubieniec.
April 25,2025
... Show More
A rollicking historical saga about Meghann Cleary and her family, from their poor beginnings in New Zealand to living on a huge livestock ranch (Drogheda) in the northwest of New South Wales, owned by Meghann's aunt and managed by her father, pending him inheriting the ranch on her death. But when her aunt sees the growing attraction between teenage Meghann and the local priest, Father Ralph, she tests his faith by writing an alternative will, leaving the whole estate to the Catholic Church, with the proviso that the Cleary family by allowed to live at Drogheda in perpetuity and be paid an allowance. The author takes the reader through many years of history as the family struggle against drought, war, love and personal tragedies which kept me gripped throughout. Great characters that you could totally believe in and excellent storylines makes this a justified inclusion in the Big Read Top 100 - 9.5/10.
April 25,2025
... Show More
پرندگان خارزار، هفتصد صفحه ی تلخ و شیرین رو همراه خودش داشت؛ صفحاتی برای تجربه‌ ی تمامِ احساساتی که طی یک عمر تجربه‌ خواهیم کرد، با تمام اشک‌ها و لبخند‌هاش.
از سال هزار و نهصد و پانزده همراه تک‌ تک اعضای خانواده ی "کلیری" بودم، تا هزار و نهصد و شصت و‌ نه. پنجاه و‌ چهار سال از اتفاقاتی که بهشون گذشت، از لبخندها، شکست‌ها، امیدها، از دست دادن‌ها و احساس‌شون خوندم و نزدیکی‌شون رو عمیقا حس کردم.

اولش همراه یه خانواده ی هفت نفره بودم. مادر، پدر، چهار برادر، و یه خواهر؛ مگان. ولی دوست نداره مگان صداش کنید، مگی رو‌ ترجیح میده.
مگی چهار ساله، صفحه ی اول کتاب من رو مجذوب خودش کرد. نشون به اون‌ نشون که من قرار نبود این کتاب رو بخونم، فقط میخواستم از فضای کتاب باخبر بشم همین. ولی درگیرش شدم و ادامه دادم؛ درگیر جوی که دل‌تنگش بودم... هزار و نهصد با جو متفاوت، گرم، ساده و دوست‌داشتنیش.

مگی تا پایان تک‌دختر این خانواده خواهد بود... با مشکلات خاص خودش، و با مادری که فرزندان پسرش رو یه معجزه می‌بینه و حواسش بهشون هست، اما مگیِ مظلوم، آروم و همیشه راضیِ داستان رو‌ دچار سرنوشت تلخ تمام دختران می‌دونه و توجه چندانی بهش نداره.
n  
Why is it that every time I think I’ve got my life under control, something happens?
n

با این کتاب و طی این پنجاه و چهار سال، زندگی تک‌تک شخصیت‌ها رو دنبال کردم، اما مگی همیشه در مرکز داستان بود. مگی و تجربیاتش، احساسش، و عشقش به رالف؛ عشق ممنوعه‌ به یک‌ کشیش. عشقی که سنگ بنای این داستان بود اما هرگز نخواست تمام داستان رو به خودش اختصاص بده.
از خود داستان نمیشه بیشتر گفت، که تمام مزه ی کتاب به اتفاقاتیه که بدون آمادگی و در لحظه اتفاق میفتن؛ ساده و دردناک و گاهی با لبخند‌. و‌ من در کمال تعجب هرگز جو کتاب رو پر از غم و افسرده‌کننده ندیدم؛ حتی با وجود تمام سختی‌هایی که شخصیت‌ها ازش عبور می‌کردن.

پرندگان خارزار بعد از گذشت چند فصل، دیگه برای من یه کتاب ساده نبود؛ و من به این باور رسیدم که تمام شخصیت‌ها واقعی هستن و‌ جلوی چشم‌هام جون گرفتن. که باور دارم مگی، رالف، فی، فرانک، جاستین، دین... تک‌تک شخصیت‌ها سال‌ها قبل توی استرالیا بودن، و سطر به سطر این داستان افسانه‌وار رو‌ نفس کشیدن. و حالا منم با نگاه‌شون دیدم و احساس‌شون رو احساس کردم.

و میخوام سعی کنم اینو یادم نگه دارم؛ ویژگی‌های شخصیتی‌ای هستن که حالا در اطرافیانم می‌بینم و به خودم میگم در آینده که سنم بالاتر بره من هرگز اون کارها رو انجام نخواهم داد، هرگز اون ویژگی‌ها رو‌ نخواهم داشت. اما کی می‌دونه وقتی اون آینده و اون شرایط برسه، فراموش نمی‌کنم قولم رو؟ که گاهی سرنوشت جوری به بازیت‌ می‌گیره که ممکنه، چشم‌ که باز کنی، ببینی تبدیل شدی به همون چیزی که ازش فرار می‌کردی.
n  
I know, I know…. Each of us has something within us which won’t be denied, even if it makes us scream aloud to die. We are what we are, that’s all.
n

و اما چرا پرنده ی خارزار؟ این پرنده، وقتی برای اولین بار پرواز میکنه، به دنبال خارزار می‌گرده. وقتی که پیداش کرد، همونجا و بین خارها، خاری درون سینه‌ش فرو‌ میره. و شروع به آواز خوندن می‌کنه. اون خار، جلوی پرنده رو نمی‌گیره و تا لحظه ی مرگ به آواز خوندن ادامه میده. درد می‌کشه، اما ادامه میده. شاید مثل ما... مثل ما که خیلی وقت‌ها نتیجه کارها و حرف‌هامون رو می‌دونیم، اما این دونستن هیچ تاثیری نداره... پس اون کار رو انجام میدیم، اون حرف رو‌ می‌زنیم. درد می‌کشیم. و‌ ما با نفس‌هامون، هزاران هزار خار رو در سینه‌مون فرو‌ می‌کنیم، و ادامه میدیم... خارها ما رو‌ متوقف نمی‌کنن. و شاید اگه یه نگاه به خودمون بندازیم، می‌بینیم از خارهایی که خودمون تو‌ سینه فرو کردیم درد می‌کشیم، اما مهم نیست. چون همیشه به خودمون میگیم تموم این خارها ارزشش رو داشت. که شاید بدون این خارها زندگی‌مون بی‌معنی بود.

چون تک‌تک‌ این خارها هستن که با دردشون اجازه نمیدن به خواب بریم، و ما رو بیدار نگه میدارن، زنده نگه‌ میدارن. و بالاخره ما تا اون‌روز ادامه میدیم که در نهایت حس کنیم به قدر کافی با خارهای تو سینه‌مون آواز خوندیم؛ به قدر کافی زندگی‌شون کردیم... پس آروم می‌گیریم و اجازه میدیم زندگی‌مون با تمام خارهای توی سینه‌ به پایان برسه، خارهایی که باید امیدوار باشیم تحمل‌شون، ارزشش رو داشته.
n  
When we put the thorns in our breasts, we know. We understand. And still we do it. Still we do it.
n
April 25,2025
... Show More
“Tiếng chim hót trong bụi mận gai” (còn có tên gọi là “Những con chim ẩn mình chờ chết”, dịch từ tên tiếng Pháp “Les oiseaux se crashent pour mourir”), tựa gốc tiếng Anh “The Thorn Birds”, là tác phẩm nổi tiếng nhất của nữ văn sĩ người Úc Colleen McCullough. Xuất bản năm 1977, cuốn sách được xếp vào hàng tiểu thuyết kinh điển của thế giới, gắn liền và tiêu biểu cho sự nghiệp sáng tác văn học của McCullough.

“The Thorn Birds” kể về cuộc sống và những biến cố xảy ra với dòng họ Cleary suốt chiều dài thời gian hơn nửa thế kỷ ở đất Úc châu, từ năm 1915 cho tới năm 1969, mang tính sử thi đậm nét. Tác phẩm không được thể hiện theo từng chương mà theo từng giai đoạn, mỗi giai đoạn mang tên của một nhân vật tiêu biểu cho giai đoạn đó. Nổi bật giữa mạch tự sự về một gia đình là mối tình đẹp, đầy đam mê nhưng cũng lắm trái ngang và bị ngăn cấm giữa Meggie, cô con gái duy nhất của dòng họ Cleary, và vị linh mục Ralph de Bricassart.

Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh của một loài chim chỉ có trong truyền thuyết, bay khắp nơi tìm một cành gai nhọn rồi lao mình vào; giữa cơn hấp hối, nó cất tiếng hót véo von, hay hơn tất cả mọi tiếng hót của các loài chim trên cõi đời này, khiến cho “trời đất ngưng đọng lại để lắng nghe, còn Thượng đế trên cao thì mỉm cười. Bởi rằng sự tuyệt vời chỉ có được bằng niềm đau vô tận ấy…”, báo hiệu trước kết thúc bi kịch cho một mối tình…

Cuốn tiểu thuyết đi từ nhân vật chính Meggie, khi cô còn là một cô bé con luôn chịu cảnh cha đi làm xa, người mẹ thương con nhưng luôn tỏ ra lạnh lùng như bức tượng, mang trong lòng bà một bí mật không thể nói ra. Nhận lời mời của người chị xa cách và giàu có Mary Carson, nay đã là bà góa và không còn sống được bao lâu nữa, Padric Cleary - cha của Meggie - dắt díu cả gia đình đến nước Úc, vùng Drogheda để sinh sống và làm việc trong trang trại của Mary. Khoảnh khắc mà gia đình Cleary bước xuống từ tàu hỏa, lần đầu tiên đặt chân lên nước Úc, linh mục Ralph de Bricassart đã ở đó, và từ đấy, ông không bao giờ có thể rời mắt khỏi Meggie. Đó là cái khoảnh khắc định mệnh, mở đầu cho câu chuyện tình đắm say nhưng đầy ngăn cấm sau này, khi Ralph nhận ra “đây là đứa con gái đẹp và đáng yêu nhất mà ông chưa từng gặp. Màu tóc không thể nào mô tả được, không nâu mà không vàng, một sự hòa hợp tuyệt vời của cả hai màu. Cô bé đã nhìn ông bằng đôi mắt màu xám ánh lên màu bạc, con ngươi trong suốt óng ánh như những viên ngọc.”

Trong suốt khoảng thời gian ấu thơ, tuổi dậy thì và khi dần dần trở thành một thiếu nữ trưởng thành, linh mục Ralph luôn ở đó, bên cạnh Meggie, nâng đỡ và chỉ bảo cho cô khi cô cần một người để tâm sự, để giải tỏa những nỗi niềm trong lòng. Và cũng từ những ngày tháng ấy, tình cảm của linh mục Ralph dành cho Meggie càng lớn dần thêm: “Cô bé làm cho linh mục xúc động sâu xa mặc dù ông không biết tại sao”, “Điều khó có thể chấp nhận, cô bé đã lấp cái khoảng trống mà Chúa của ông không thể lấp được, vì rằng cô bé có một sức hấp dẫn và một nhân cách rõ nét”. Ông nhận ra hoàn cảnh của Meggie, đứa con gái duy nhất trong gia đình, lớn lên giữa sự coi thường của nhiều người vì trót mang thân phận phụ nữ; nhận ra khát khao làm mẹ và có một mái ấm gia đình của Meggie, thứ mà ông không thể cho cô.

Kì diệu thay, việc lớn lên bên cạnh và trở nên thân thiết với linh mục Ralph từ thuở bé cũng đã hình thành trong tim Meggie một tình yêu mãnh liệt và đầy khát khao đối với người đàn ông của Chúa. Từ những buổi cưỡi ngựa trên cánh đồng, những buổi đi dạo trong vườn hoa, buổi tiệc của Mary Carson… cho đến nỗi đau đớn về cái chết của cha và anh trai Stuart, Meggie vẫn không thôi nuôi dưỡng trong mình tình yêu dành cho vị linh mục không còn trẻ. Và trong khi Ralph đang phải đấu tranh nội tâm để chọn ra hướng đi đúng giữa một bên là Chúa trên thiên đường - vị thánh nhân mà ông đã tuyên thệ là sẽ hiến dâng trọn cuộc đời và con người ông -, một bên là tình yêu trần thế, thì Meggie vẫn không thôi mơ tưởng rằng một ngày nào đó Ralph sẽ đáp lại tình cảm của mình, sẽ được tư do đến với mình.

Thế nhưng mơ ước ấy đã không bao giờ thành sự thật. Ralph chọn lựa rời xa Meggie để quên đi những khát khao và tình yêu cháy bỏng mà ông dành cho nàng. Trong khi đó thì Meggie cũng đau đớn chấp nhận quên Ralph, cho đến một ngày khi cô nhìn thấy Luke O’Neill - một anh nông dân chăn ngựa có vẻ ngoài rất giống Ralph. Với một trái tim và suy nghĩ còn non trẻ, đứng trước những đụng chạm xác thịt của một người đàn ông quá giống người duy nhất mà cô yêu, Meggie xiêu lòng và quyết định kết hôn với Luke - người vốn mong muốn lấy Meggie chỉ vì tiền, vì cái gia sản mà cô đã được thừa hưởng và sẽ có thể thừa hưởng trong tương lai. Trải qua đêm tân hôn kinh hoàng, bị chồng đưa đến làm người ở cho một gia đình khác, không một xu dính túi, Meggie đau đớn nhận ra Luke chẳng là gì khác hơn ngoài một thằng đàn ông keo kiệt, bủn xỉn, không thiết tha với cuộc sống gia đình và vợ con, và rằng cái lời hứa “tiết kiệm tiền để mua trang trại” chỉ là lời hứa hão. Meggie mang thai Justine – con gái của Luke – trong nỗi buồn về một đứa trẻ không mong muốn được sinh ra. Và Ralph, dù có xa cách trùng khơi, dù đã lựa chọn rời xa mối tình duy nhất và sâu đậm của đời ông để quyết tâm dành trọn tình yêu cho Chúa, cũng vẫn quay trở về để ở bên Meggie khi Justine ra đời.
Cuộc gặp gỡ của Ralph và Meggie trước khi ông lên đường đi La Mã nhậm chức đã mang lại cho Meggie một món quà, đúng hơn là một phần của con người Ralph mà nàng đã cướp đi từ tay Chúa – một đứa con. Con của Ralph. Meggie bỏ Luke, quay trở về Drogheda, mang trong mình cái bí mật to lớn ấy, thế nhưng cũng không lọt qua được con mắt tinh tường và đầy thấu hiểu của Fiona - mẹ Meggie - một người phụ nữ cũng có một đứa con hoang với người đàn ông bà yêu nhưng không thể tiến tới, để rồi bị buộc phải cưới cha của Meggie để kiếm một cái họ cho con, biến bà từ một tiểu thư danh gia vọng tộc trở thành vợ của một người nông dân, suốt ngày chỉ biết bán mặt cho công việc nhà. Fiona đã cảnh báo Meggie: “Số phận của con sẽ không hơn gì mẹ đâu. Con sẽ phải trả giá”. Thế nhưng Meggie không quan tâm, bởi giờ đây cô đang giữ bên mình một phần của Ralph. Ralph sẽ luôn hiện diện bên cô, ẩn giấu trong hình ảnh của Dane.

Đau đớn thay, cái gì Meggie đã cướp từ tay Chúa thì cuối cùng nàng cũng phải trả lại cho Chúa. Lời cảnh báo của Fiona trở thành sự thật khi Dane qua đời vì bị một cơn đau tim khi đang đi nghỉ ở Hy Lạp, sau khi được thụ phong linh mục dưới sự dẫn dắt của Ralph – cha ruột anh. Meggie thú nhận sự thật với Ralph trong nước mắt: “Em đã yêu ông, Ralph, nhưng ông chưa bao giờ thuộc về em cả! Những gì có được, em đều phải đánh cắp. Dane là một phần của em, tất cả những gì mà em có thể giành được ở ông.” Câu chuyện tình trải dài qua bao năm tháng cuối cùng đã tới hồi kết, một cái kết đớn đau cho cả hai nhân vật chính, khi tình yêu mà họ dành cho nhau không thể chiến thắng được số phận đã định sẵn. Họ chính là những con chim ẩn mình chờ chết, những con chim biết trước rằng kết thúc sẽ là bi kịch, sẽ là nỗi đau xé lòng nhưng vẫn không thể cưỡng lại đam mê để đến với nhau, để lao về chiếc gai nhọn - ở đây là tình yêu bị ngăn cấm - để rồi chết dần trong trong tiếng hót cuối cùng…

Hình ảnh hoa hồng xuất hiện rất nhiều trong “The Thorn Birds”, bởi nó là hình ảnh biểu trưng cho Meggie, một đóa hoa hồng xinh đẹp nhưng mang một cuộc đời đầy bi kịch. Hoa hồng hiện thân trong hình ảnh những lớp tro khi Ralph giằng xé với những tâm sự cuối cùng trước lúc quyết định từ bỏ Meggie để sống hết mình vì Chúa. Hoa hồng xuất hiện trọng những buổi đi dạo của hai người, trong cuốn Kinh thánh của Ralph để gợi ông nhớ chút gì đó về mối tình sâu đậm đã qua, về người con gái luôn chiếm giữ tâm hồn và trái tim ông, về một lần phản bội lại Chúa để đến với tình cảm trần thế. Hoa hồng hiện lên trong màu áo của Meggie, màu hoa hồng tro, màu áo mà nàng đã mặc những lần đi gặp Ralph. Và hoa hồng lại xuất hiện lần nữa, một lần cuối cùng ở cuối truyện, khi cuốn sử thi về gia đình Cleary đã đi đến hồi kết: “Những chồi nụ và những mầm xanh nẩy nở rồi héo tàn; rồi những ước mơ mới lại đến, tiếp tục một chu kỳ không thay đổi, mãi mãi không hề dừng lại ở nơi kết thúc. […] Chu kỳ cứ tiếp tục với những người xa lạ…” Hoa hồng nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, một vòng tuần hoàn khép kín không bao giờ thay đổi, như những thế hệ con người nơi đất Úc châu này, luôn tồn tại và phát triển, mở ra một thiên sử thi khác, của những ước mơ và những câu chuyện khác…

Cuốn sách đã kết thúc, câu chuyện tình của Meggie và Ralph đã khép lại, thế nhưng cuộc sống nơi bối cảnh của tiểu thuyết thì không bao giờ đóng; nó vẫn tiếp diễn, bên ngoài khuôn khổ của cuốn sách này. Một kết thúc vừa đóng, vừa mở, để lại nhiều dư vị cho người đọc, nhất là những câu văn cuối:
n  “Con chim mang chiếc gai nhọn xuyên qua ức vẫn tuân theo một quy luật bất biến, tôi không hiểu điều gì đã thúc đẩy nó tự đâm suốt vào tim và lịm dần trong tiếng hót. Vào lúc gai nhọn xuyên qua, nó không hề ý thức cái chết đang chực chờ, nó chỉ mải mê hót và hót cho đến khi không còn hơi thở để cất thêm một nốt nhạc nào nữa. Nhưng chúng ta, khi tự ghim vào lồng ngực những chiếc gai nhọn, chúng ta biết, chúng ta hiểu, vậy mà chúng ta vẫn làm. Chúng ta vẫn làm.”n
April 25,2025
... Show More
Đúng như lời của Italo Calvino đã nói, rằng: "... việc đọc một tác phẩm vĩ đại lần đầu khi một người đã hoàn toàn trưởng thành là một khoái cảm đặc biệt, rất khác (dù khó có thể nói thỏa mãn ít hay nhiều hơn) việc đọc nó khi ở tuổi trẻ. Tuổi trẻ phú cho mỗi lần đọc, cũng như cho mọi trải nghiệm, một hương vị và ý nghĩa độc nhất, trong khi ở tuổi trưởng thành người ta đánh giá cao (hoặc nên đánh giá cao) nhiều chi tiết, mức độ, và ý nghĩa hơn." thì việc đọc lại Tiếng chim hót sau bụi mận gai sau tuổi 18 là một khoái cảm tuyệt vời. Dù niềm khoái cảm đó không thể nâng mình lên khỏi sự bất lực và lười biếng để viết cho được một cái rv ra hồn, bởi xét cho cùng, viết thêm rv cho một tác phẩm như thế này là việc thừa thãi. Cho 5 sao là đủ rồi ^^
Lần này đọc lại mình có dịp để ý tới nhiều cái ngoài một tình yêu ngang trái: Bức tranh hùng vĩ của nước Úc với những hiện tượng nhiên nhiên kỳ thú, không có Kangaroo nhưng lại có lợn rừng cả và hoa hồng màu tro (Bạn nào sống ở Úc chụp cho mình xem bông hoa hồng ấy đi, chứ mình thấy giống hoa hồng Úc rồi, bông bé bé tròn tròn và leo thành giàn y chang hoa hồng Mĩ :< ), sự hiện diện của Chúa (hay chính tham vọng của Ralph), sự đối nghịch gần như là bản năng giữa đàn bà và đàn ông, lời thoại thông minh,... Tất cả những điều này gợi mình nhớ niềm vui thích hồi đọc tác phẩm "Những con tuấn mã" của Cormac McCarthy .
Dù vậy, Tiếng chim hót trong bụi mận gai vẫn có độ dày dễ dọa chết khiếp bất kỳ ai ngại đọc sách dày, bận bịu, hoặc gây khổ tâm cho những người đọc "đọc lại" như mình. Bí quyết để vượt trùng khơi ở đây là ta cứ lấy một người có thật mà mình rất thích để áp vào nhân vật. Mình thì mình tưởng tượng Jude Law idol là cha Ralph :]]] Chỉ tiếc là mình chưa gặp được người con gái nào có dung mạo "rực rỡ" với mái tóc đỏ tươi để sánh ngang với Meggie nên thôi, mình đành tưởng tượng... mình là Meggie vậy :))))
Thêm một điều cực kỳ may mắn cho mình khi đọc lại cuốn này vào năm 2017, ấy là mình có dịp thưởng thức sách chung với bộ phim Young Pope do Jude Law thủ vai chính. Như là, nếu không có Meggie hay nếu xem Meggie chỉ là một sự ẩn dụ về ham muốn mà một chức sắc tôn giáo phải gồng mình cưỡng lại trên con đường tiến tới quyền lực "gần Chúa" thì Young Pope chính là Hậu The Thorn Birds (dù rất khập khiễng).
Trong quá trình mình tha cuốn sách này đến nhiều nơi để đọc, mình đã gặp 2 người: một anh trên 30 tuổi trông thấy bìa và bảo mình: Anh biết cuốn này nhưng anh chưa đọc :<, một em gái chưa tròn 20 đang vất vả đọc cho xong cuốn này :"> Mình thấy mình may mắn :"3
Rv viết vào lúc canh Ba của bạn (T.T). Oáppppppppp ~
Leave a Review
You must be logged in to rate and post a review. Register an account to get started.